Chương 18: Gió thu mưa phùn

Trên bệ cửa sổ phòng ngủ của Xuân Tảo có bày mấy chậu cây nhỏ, nếu như không tính mấy củ hành tây dễ trồng thì chỉ có ba loại là "cây xịn", trong đó có bạc hà và hương thảo thỉnh thoảng sẽ được Xuân Sơ Trân trưng dụng để làm gia vị nấu ăn, còn lại chính là chậu hoa mười giờ Nguyên Dã vừa chụp – vốn do mẹ cô rảnh rỗi lướt web mua sắm, vô tình thấy giống "Thái Lan nhập khẩu" mới nhất mà chỉ mất có 5,8 tệ ở đầu trang nên tiện tay mua.

Cơ mà mua về xong, bà nhanh chóng quên luôn sự hiện diện của chúng, bỏ quên trên bệ cửa sổ phòng ngủ của con gái. Ngược lại, Xuân Tảo luôn nhớ tưới nước định kỳ cho chúng, về nhà nghỉ đông hay nghỉ hè đều lo lắng cho tụi nó.

Cũng may hoa mười giờ khá là dễ trồng, chịu được rét, chịu được nóng, cuối cùng cũng nở những bông hoa nhỏ đầu tiên vào đúng dịp Thu phân.

Nhìn tấm ảnh chụp chậu hoa bằng men gốm, Xuân Tảo giật mình hồi lâu.

Sao Nguyên Dã lại chú ý đến chậu hoa của mình vậy? Cậu ấy không về nhà sao? 

Đừng bảo cả kỳ nghỉ này cậu ấy ở lại căn nhà trọ một mình đấy nhé.

Không cần hỏi mấy câu thừa thãi về kế hoạch ngày nghỉ của Nguyên Dã nữa vì trong lòng Xuân Tảo đã biết rõ ràng.

Chỉ là cứ nghĩ đến bóng lưng cô đơn của chàng trai dưới ánh đèn đường buổi tối nọ là trái tim cô lại nhói lên một chút.

Dường như quyết định cũng trở nên dễ dàng hơn, Xuân Tảo nhanh chóng chọn chiếc vỏ ốp tai nghe màu hồng nhạt rồi đi tìm Đồng Việt.

***

Xuân Tảo bị mất tập trung. Ngồi trong quán trà sữa, dù trước mặt là cốc trà sữa full topping trông cực kỳ ngon miệng, cô vẫn chẳng dậy nổi hứng chụp ảnh check in.

Nghe Đồng Việt tám chuyện trên trời dưới biển mà cứ như có một "bản thân" khác đang tự động đáp lại chứ hoàn toàn không tập trung nổi.

Không tài nào thả lỏng bản thân để tận hưởng buổi trà chiều chill chill này.

Đoạn tin nhắn của Nguyên Dã bỗng trở thành bùa mê không có cách giải dính chặt vào lưng cô, không thoát ra được.

Cô cũng không rõ bản thân băn khoăn điều gì, bồn chồn thứ chi, tâm trạng nôn nao khó tả ấy thôi thúc cô sớm thoát khỏi đây.

Rốt cuộc cô muốn đi đâu?

Chịu đựng tâm trạng ấy đến khoảng 5 giờ, nhà Đồng Việt tối nay có tiệc nên không đi ăn tối được. Hai cô gái tạm biệt nhau trước ga tàu điện ngầm. Nhìn cô bạn thân bước lên tàu trước, Xuân Tảo buông tay xuống, nắm chặt điện thoại, theo thói quen mở bức ảnh chụp bảng báo tường mình vẽ cho lớp ra.

Cô mở QQ lên, chăm chú nhìn tin nhắn Nguyên Dã gửi —— Cô cố tình giả vờ như thể đến tận bây giờ mới đọc được tin nhắn ấy.

Lại một chuyến tàu điện nữa dừng lại trước mặt cô, hành khách chen chúc nhau xuống tàu, Xuân Tảo vô thức lùi về sau mấy bước.

Ngay sau đó, cô chỉnh lại quai túi bị trượt xuống khuỷu tay lên vai rồi xoay người hoà vào dòng người hối hả.

***

Bên ngoài ga tàu điện ngầm, thế mà trời lại mưa.

Mưa thu không nặng hạt nhưng lại dày đặc, cơn mưa bụi như phủ một lớp voan mỏng lên cả thành phố.

Đã hạ quyết tâm rồi, giờ phút này mà do dự hay đổi ý thì có vẻ thừa thãi, Xuân Tảo khịt khịt mũi, tự cổ vũ bản thân rồi chạy vào trong màn mưa.

Vũng nước trên đường bị đôi giày vải của cô gái dẫm lên tạo thành từng đoá bọt sóng trong suốt.

Bên trong cửa hàng tiện lợi đối diện cổng trường, Xuân Tảo vừa thở hổn hển vừa lựa sữa và đồ ăn vặt.

Trong lúc chờ nhân viên quét mã để thanh toán, cô cúi đầu soạn tin nhắn cho Đồng Việt: Hiếm khi được ra ngoài một hôm, đột nhiên tớ không muốn về quá sớm nên đã ghé qua hiệu sách một lát, nếu lát nữa mẹ tớ gọi điện thì cậu cứ bảo mẹ tớ là bọn mình đang đi ăn bên ngoài nhé.

Đối với chuyện này Đồng Việt tập mãi thành quen, cô nàng trả lời "Ok" rồi hỏi tiếp: Nếu mẹ cậu bảo tớ chuyển máy cho cậu thì phải làm sao?

Xuân Tảo: Cậu cứ bảo tớ đang đi WC nhá.

"Bạn có cần túi nilon không?" Nhân viên bán hàng cất tiếng hỏi, cắt ngang tâm trạng áy náy vì đã nói dối của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!