Chương 16: Emoji hình mèo cam

Hậu quả của việc tiết hormone bất thường do cảm xúc biến đổi nhanh chóng đó là chu kỳ kinh nguyệt tháng này bắt đầu một cách không hề báo trước.

Nhìn vết máu đỏ thẫm trên ga trải giường, Xuân Tảo im lặng thu dọn.

Khi kim đồng hồ điểm 8 giờ, cô lén lút đem ga trải giường và quần ngủ ra khỏi phòng.

Xuân Sơ Trân đang nhặt rau ở bàn ăn ngoài phòng khách, thấy con gái lén la lén lút, không cần nghĩ cũng đoán được ngay: "Kinh nguyệt rớt ra giường à?"

Xuân Tảo mặt đỏ bừng: "Mẹ nói nhỏ thôi."

Xuân Sơ Trân trừng mắt: "Mẹ có nói to đâu."

Thật ra giọng bà không quá lớn, chỉ là căn nhà này không lớn lắm, Xuân Tảo sợ Nguyên Dã nghe thấy.

Xuân Tảo ngâm ga trải giường và quần áo vào hai chậu khác nhau.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Xuân Sơ Trân bước nhanh tới: "Con cứ để đấy, lát mẹ giặt."

"Dạ." Xuân Tảo liếc nhìn bà một cái. Ngoài miệng thì đáp thế nhưng cô vẫn cẩn thận vò giặt quần áo mất hơn nửa tiếng. Trong lúc giặt, Xuân Sơ Trân có tới thúc giục một lần: "Bữa sáng nguội hết cả rồi, con ra ăn trước đi. Mẹ bảo cứ để đó lát mẹ giặt cho rồi mà."

Xuân Tảo xấu hổ đáp: "Chờ mẹ giặt thì đến bao giờ."

—— Nhỡ lúc đấy Nguyên Dã dậy rồi đi rửa mặt thì sao.

Nếu nhìn thấy chưa chắc anh sẽ không nghĩ nhiều về điều đấy.

Sự bất tiện khi sử dụng phòng vệ sinh chung lên tới đỉnh điểm khi kỳ s1nh lý đến. Hai ngày sau đó, vì thường xuyên phải thay băng vệ sinh mới nên mỗi lần thay Xuân Tảo đều sẽ cuốn lại thật kỹ, dùng giấy vệ sinh bọc kín lại rồi mới bỏ vào túi đựng rác bên cạnh bồn cầu.

Đối với việc mỗi ngày đi vứt rác ít nhất năm lần của cô, Xuân Sơ Trân tỏ vẻ có thể hiểu nhưng không tán đồng chút nào: "Túi đựng rác mẹ mua nhiều cỡ nào cũng không đủ cho con dùng như vậy."

Xuân Tảo nghển cổ cãi lại: "Nếu con không dùng thì chỗ túi đựng rác mẹ mua trên mạng về dùng cả đời cũng không hết được."

Xuân Sơ Trân hiểu hành động lạ thường của cô xuất phát là do đâu, nhưng bà lại có cách nhìn khác: "Con cứ bọc lại cẩn thận người ta không để ý nhiều đâu."

Xuân Tảo: "Mẹ không đến tháng nữa nên mẹ không hiểu được đâu."

Xuân Sơ Trân tỏ vẻ bị tổn thương: "Đắc ý cái gì, làm như con có kinh nguyệt cả đời được ấy."

Xuân Tảo: "….." Cô tự nhủ dù gì mẹ cũng hơn 50 tuổi rồi, sống lâu nên đương nhiên cách nhìn đối với sự việc cũng khác, có thể ung dung bình thản. Cô mới chỉ bắt đầu có kinh nguyệt được ba năm thôi nên đương nhiên xấu hổ ngại ngùng cũng là bình thường.

May thay mấy ngày cuối tuần Nguyên Dã ít ở nhà, dường như anh thích ở ngoài hơn, không thích gò bó ở trong một không gian giới hạn. Ngoài việc đồng tình với hoàn cảnh gia đình của anh, Xuân Tảo đôi lúc cũng cảm thấy ghen tị với sự tự do đó.

Cô đoán nếu ở thời cổ đại, chắc hẳn Nguyên Dã sẽ là một kiếm khách thích phiêu du giang hồ trừ gian diệt ác.

Còn cô thì sao?

Xuân Tảo chống cằm lên bút, ngồi trên bàn học mà lơ đãng nghĩ.

Tiểu thư khuê các không bao giờ bước chân ra khỏi nhà ư?

Sao lại thấy giông giống với nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình kinh điển mà Đồng Việt từng kể nhỉ? Xuân Tảo không khỏi bật cười.

Cô lắc lắc cây bút để xua đi những tưởng tượng viển vông kia.

Sáng thứ Hai, trước khi ra khỏi nhà Xuân Tảo cẩn thận dọn dẹp và thay túi rác mới trong nhà vệ sinh.

Chờ Nguyên Dã vừa rửa mặt xong đi ra, Xuân Tảo lập tức bước vào phòng tắm. Mùi kem đánh răng hương trái cây của chàng trai thoang thoảng trong không khí. Cô buộc dây túi rác rồi móc vào ngón tay, sau đó chào tạm biệt mẹ rồi mới ra khỏi nhà.

Sắp đến tháng 10, mới chớm thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, hơn nữa đang đến kỳ nên cần giữ ấm cho nên Xuân Tảo khoác thêm một cái áo khoác len mỏng bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!