Chương 15: Dây buộc tóc

Mấy ngày sau đó, Nguyên Dã không còn vắng mặt trong những buổi tập thể dục giữa giờ nữa. Mỗi khi quay đầu nhìn thấy anh, trong lòng Xuân Tảo cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua vậy.

Dường như trông anh càng đẹp trai và bắt mắt hơn trước. Mấy bạn nam tầm tuổi này thường thích vận động ngoài trời mà lại chẳng biết chống nắng là gì nên phần gáy đen sì như thể chẳng bao giờ tắm vậy. Nguyên Dã thì khác, dù cách hàng chục người thì trông anh vẫn sạch sẽ rạng rỡ như ánh mặt trời, tinh khôi như cánh đồng tuyết trắng.

Thật ra trong lúc tập thể dục Nguyên Dã cũng có lúc cà lơ phất phơ như các bạn nam khác, đôi lúc còn nói chuyện riêng với người bên cạnh, đa phần là mỉm cười, đuôi mắt hơi nheo lại cùng khoé môi cong cong.

Nụ cười ấy dù cách thật xa vẫn có thể lây nhiễm sang cho Xuân Tảo.

Xuân Tảo chỉ biết cố gắng mím môi để vẻ mặt trông tự nhiên hơn.

Cơ mà không biết là… trong lúc tập thể dục Nguyên Dã có nhìn thấy cô không nhỉ?

Dù sao thì bọn họ cũng quen nhau mà hai lớp lại còn gần nhau.

Trong mắt anh, bóng lưng của cô trông như thế nào nhỉ?

Tối thứ 6 sau khi rửa mặt xong, Xuân Tảo vừa đứng trước gương sấy tóc vừa cảm thấy tò mò về điều đó. Trở về phòng, cô lén mang túi dây buộc tóc vào phòng tắm rồi thử buộc lên giống như ngày thường sau đó chọn một góc độ phù hợp để quan sát phần gáy mình trong gương.

Thế nhưng… trông cô thật là bình thường.

Kiểu tóc phổ biến nhất, bên dưới lả tả ít sợi tóc con cùng với dây buộc tóc màu đen chẳng hề bắt mắt, như thể hòa vào màu tóc đen nhánh.

Xuân Tảo thử chỉnh lại độ cao thấp xuống hoặc cao hơn nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc vì chẳng thấy khác biệt chút nào.

Quay về phòng ngủ, cô mở ngăn kéo, lấy hộp đựng dây buộc tóc ra tìm kiếm, bên trong hầu hết là dây thun màu đen xám hoặc dây điện thoại màu trong suốt, đặc biệt nhất thì chỉ có màu xanh nhạt hoặc hồng nhạt.

Xuân Tảo ngả người ra ghế. Da đầu bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa vì phiền não. Cô gãi đầu, rõ ràng vừa mới gội đầu xong vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội.

Thứ 6 là ngày Xuân Tảo cho phép bản thân "phóng túng", thời gian lên mạng sẽ kéo dài gấp đôi ngày thường. Đến gần 11 rưỡi, Xuân Tảo gập sách vở rồi chui vào ổ chăn, cài đặt hẹn giờ khoảng 40 phút rồi mới mở QQ.

Nick của Nguyên Dã luôn ở chế độ online, vừa mở ra là thấy.

Muộn thế này mà hình như anh còn chưa về. Xuân Tảo bỗng thấy mất hứng. Nhạc nghe không vào, cũng không buồn ngủ, bần thần lướt Weibo được khoảng 10 phút, cuối cùng cô quyết định không chơi điện thoại nữa. Đang định tắt mạng thì bỗng có tin nhắn mới đến.

Từ Nguyên Dã, là một tin nhắn dạng hình ảnh.

Trong lòng Xuân Tảo run lên, cô nhấn mở xem.

Chàng trai gửi đến một bức ảnh được chụp bằng điện thoại, không cần phóng to vẫn có thể thấy rõ đó là báo tường mừng ngày Quốc khánh mà hai ngày nay bản thân đã cất công hoàn thành ——

Ngay góc giữa.

Ngoại trừ phần khung và một số hình vẽ lọt vào bức ảnh thì phần lớn là chữ viết của cô.

Xuân Tảo dùng hai ngón tay để phóng to ảnh lên, may là chữ cô trông cũng khá đẹp —— thành quả luyện tập từ hồi 6 tuổi ngày nào cũng bị quý bà Xuân Sơ Trân bắt đi luyện chữ nửa tiếng.

Nguyên Dã chụp chữ cô làm gì?

Hay vì anh biết đó do cô viết? Cơ mà cửa sổ lớp A ở ngay đối diện với bảng tin hành lang, hai ngày này cứ hễ rảnh là cô vác ghế ra tranh thủ viết nên khó mà không chú ý được, giống như lần trước anh tới hỗ trợ cô lau bảng ấy.

Xuân Tảo cảm thấy khó hiểu: Sao thế?

Một hình ảnh khác lại được gửi tới nhưng lần này trên ảnh xuất hiện thêm một vòng tròn màu đỏ.

Khoanh tròn một chữ.

Nguyên Dã: Có một chữ bị sai này.

Xuân Tảo nhìn kỹ, nhất thời cảm thấy cạn lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!