Chương 14: Mặt trời mọc trên biển

Sau khi trở về phòng, Xuân Tảo lập tức vùi mình vào chăn. Tiết trời bây giờ chưa mát mẻ cho lắm, làn gió điều hoà phảng phất như không tồn tại khiến hơi nóng trên đôi gò má càng trở nên rõ hơn.

Đại tiểu thư.

Lớn đến từng này tuổi mà chưa bao giờ có ai gọi cô như vậy, đến cả cha mẹ cũng không. À không phải, trước kia bà chị gái cũng từng gọi cô bằng danh xưng ấy nhưng cảm giác hoàn toàn khác với khi Nguyên Dã gọi. Lúc đó hai chị em cô đang cãi nhau.

Nhưng vừa nãy… cả người cô như bị điện giật vậy.

Ngay sau đó là cảm giác nổi da gà cùng cơn sóng nhiệt che trời lấp đất khiến người ta chỉ muốn trốn tránh.

Tiếng lòng nổ vang như muốn che lại thính lực của Xuân Tảo, khiến cô không nhịn được quan tâm khi nào Nguyên Dã quay về phòng nhưng căn bản cô không làm được.

Dù cho cố tình nín thở cũng chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, thình thịch, thình thịch, khiến người ta hít thở không thông.

Xuân Tảo đeo tai nghe vào, bật âm lượng ở mức to nhất.

Giơ di động lên, trên màn hình hiển thị giao diện QQ, vị trí đầu tiên là Fan cuồng CP họ Đồng, còn cái tên thứ hai chính là Nguyên Dã…

Xuân Tảo lập tức thoát ra.

Tại sao.

Tại sao chứ?

Không phải mình chưa bao giờ tiếp xúc với chàng trai nào, suốt 9 năm đi học cũng có một số bạn nam cùng tuổi tỏ ra có hảo cảm với cô một cách công khai hoặc ngấm ngầm, có người thẳng thắn gửi thư tình cũng có người thể hiện sự quan tâm khác với những người khác nhưng cô chưa bao giờ thấy cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, cho dù có cảm giác thì đó cũng chỉ là những cảm xúc rất đỗi nhạt nhoà kiểu:

Hình như như vậy không ổn lắm thì phải…

Nhưng hôm nay, lúc này cô chỉ cảm thấy: Không ổn chút nào.

Thật sự không ổn.

Cực kỳ cực kỳ không ổn.

Thật ra Nguyên Dã chẳng làm gì cả, chỉ là tiện tay giúp đỡ, chỉ là hơi tinh tế một chút, kiểu quan tâm qua lại mà thôi.

Dù sao bọn họ cũng là bạn thuê chung nhà, quan hệ cũng khác so với các bạn cùng trường. Một người có nhân duyên tốt như anh tất nhiên cũng biết cách đối xử với người khác sao cho lịch sự.

Lý trí là thế nhưng về mặt cảm xúc thì khác.

Tại sao cô lại nảy sinh phản ứng mãnh liệt như vậy chứ.

Xuân Tảo thiếp đi trong sự rối rắm. Ngày hôm sau quả nhiên cô thức dậy với hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt. Xoa xoa đôi mắt hơi sưng, Xuân Tảo lặng lẽ cảm thán.

Hình như Xuân Sơ Trân cũng để ý thấy: "Tối qua con ngủ không ngon à?"

Động tác xé bánh mì của Xuân Tảo khựng lại: "Kể từ khi lên cấp 3 con có mấy khi ngủ ngon đâu ạ."

Xuân Sơ Trân á khẩu, vài giây sau mới nói: "Mẹ quan tâm nên mới hỏi có hai câu thôi mà mới sáng ra đã cáu gắt thế?"

Xuân Tảo im lặng.

Như thường lệ, hai cô gái lại gặp nhau trước cửa văn phòng phẩm. Đầu sỏ Đồng Việt vừa gặm bánh bao vừa không quên hỏi thăm chuyện tối qua. Xuân Tảo không thể kể lại hết được đầu đuôi câu chuyện, đành tóm tắt bằng một câu "Tối qua tớ mời cậu ấy ăn gà rán, sau đó thì về nhà".

"Chỉ có vậy thôi hả?" Hiển nhiên Đồng Việt không hài lòng.

Xuân Tảo đáp: "Chỉ có thế."

Cô nói dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!