Đi cùng tay cùng chân.
Là điều Xuân Tảo không nghĩ sẽ xảy ra với mình lần nữa kể từ sau đợt huấn luyện quân sự đầu năm lớp 10. Tóm lại là đoạn đường còn lại đến cổng trường cô biến thành chiếc túi giữ nhiệt không thể khống chế được tay chân.
Chắc là cô suy nghĩ nhiều…
Chỉ mong là do cô suy nghĩ nhiều.
Nguyên Dã chú ý đến sự trầm mặc của cô: "Sao cậu không nói gì?"
Xuân Tảo bất giác không muốn đối diện với ánh mắt của anh, thậm chí cô còn thấy bực bội vì sự khác thường của bản thân. Nhìn những quán xá lác đác ven đường, Xuân Tảo đáp: "Tại cậu không nói gì trước mà."
"Tại tôi hả?" Hình như chàng trai lúc này mới phản ứng lại, ngẫm nghĩ rồi đáp: "À đúng rồi, tại tôi." Trong âm thanh thấp thoáng ý cười: "Xin lỗi cậu nhé."
Hình người qua đường trên đèn giao thông màu đỏ vẫn hiển thị, báo hiệu chưa thể đi qua được.
"Lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?" Ấy thế mà anh lại trực tiếp nói ra!
Khuôn mặt vừa được cơn gió đêm xoa dịu một lần nữa lại nóng bừng lên.
Xuân Tảo giả vờ bình thường, cũng cố tình nhẹ giọng hơn: "Không có gì."
Nguyên Dã quan sát cô một lúc rồi giải thích: "Tôi không kén ăn, hầu như món gì cũng ăn được nhưng không quá thích món nào cả. Chắc liên quan đến chuyện hồi nhỏ, cứ mỗi lần ăn cơm là ba tôi lại nhắc đến chuyện học hành, sau này thì mẹ tôi…"
Anh dừng lại ở đó, dường như không muốn kể tiếp.
Xuân Tảo ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Hoá ra là vậy.
Người overthinking là mình lại còn vô tình động phải vết thương lòng của người ta.
"Thật ra…" Xuân Tảo luống cuống, theo bản năng bắt đầu an ủi: "Tôi cũng bị như vậy, tôi ——"
Cô không nhắc đến từ "mẹ" nhạy cảm: "Người lớn trong nhà tôi cũng thường xuyên nhắc đến thành tích học tập vào giờ cơm…" Hoàn toàn đồng cảm vì bản thân mình cũng vậy.
Những lúc như thế cho dù trước mặt bày bao nhiêu món sơn hào hải vị thì họ cũng chỉ cố gắng nuốt xuống một cách khó khăn, có khi uất ức quá bữa cơm thành cơm chan nước mắt.
"Cơ mà tôi có món mà tôi rất thích." Ví dụ như mấy món chiên rán không healthy chút nào nhưng có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của hầu hết mọi người: "Nếu không chắc không sống nổi mất."
Càng nói giọng cô càng nhỏ.
Khi nhu cầu bị hạn chế quá lâu thì hoặc là bản thân hoàn toàn tê liệt hoặc là bùng nổ dữ dội.
Nhưng Nguyên Dã vẫn duy trì được sự bình tĩnh khác hẳn người thường: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Xuân Tảo nhìn anh.
Chàng trai cũng quay sang nhìn vào mắt cô: "Vậy cậu mời tôi ăn món mà cậu thích đi."
Xuân Tảo ngẩn ngơ, một lúc sau cô cong môi đáp: "Được thôi."
——
Xuân Tảo chọn gà KFC cỡ siêu lớn.
Ăn xiên nướng thì hơi xuề xoà, uống trà sữa thì không thích hợp cho nên cô chẳng còn nhiều lựa chọn.
Cũng may quán KFC cô thích nhất vẫn chưa đóng cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!