Đinh Nhược Vi không hiểu lắm, cô vừa theo Đồng Việt ra khỏi lớp thì đột nhiên đối phương quay ngoắt 180 độ, dùng chiếc ghế trước mặt từng chút từng chút đẩy cô trở lại lớp học.
Còn thúc giục gấp gáp: "Trở lại, trở lại! Không cần lấy ghế nữa, nhanh cất lại chỗ cũ đi! Nhanh lên!"
Đinh Nhược Vi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đồng Việt mỉm cười ẩn ý: "Có một bạn nam cao ráo sáng sủa bên lớp tự nhiên lau giúp cho rồi."
"Ai vậy?" Đinh Nhược Vi định thò đầu ra xem.
Đồng Việt kéo cô ấy lại: "Một người tốt bụng không muốn lưu lại tên ấy mà."
Đinh Nhược Vi: "?"
Hai cô gái tay không trở về, Đồng Việt đi trước, cô nàng dừng lại ở chỗ cách bảng không xa: "Ôi chao, bọn tớ mới đi có một lát mà bảng đã sạch thế này rồi hả?"
Xuân Tảo ấp úng trả lời: "… Có người đi ngang qua lau giúp đấy."
"Ồ?" Đồng Việt chạy tới khoác vai Xuân Tảo: "Tớ còn tưởng cậu bay lên lau đấy chứ."
Xuân Tảo: "…" Cô nhíu mày, gạt tay Đồng Việt ra tiếp tục xử lý nốt những vết phấn còn lại trên bảng.
Đồng Việt bước ngang từng bước tới bên cạnh cô như cua, vừa đẩy vai Xuân Tảo vừa cười khúc khích: "He he, tớ sống lại rồi."
"Gì cơ?" Cô nàng rất hay phát ngôn những từ Xuân Tảo không hiểu.
Đồng Việt nhướng mày: "Tớ, fan CP của cậu, sống lại rồi nè."
Xuân Tảo cảnh giác nhìn sang: "Cậu nhìn thấy rồi à?"
"Hai cậu đứng sát sàn sạt trước bảng đen như vậy, không muốn nhìn thấy cũng khó đấy."
Giọng Xuân Tảo lập tức trở nên gấp gáp: "Ai đứng sát cơ chứ?"
"Rồi rồi, là tớ, tớ đứng sát, tớ với Đinh Nhược Vi đứng sát nhau được chưa."
Nghe thấy tên mình, Đinh Nhược Vi bên cạnh xen vào: "Hai cậu thì thầm gì thế."
Đồng Việt nhìn cô ấy: "Bọn tớ đang bàn xem làm cách nào để đẩy nhiều việc nhất có thể sang cho cậu đó Đinh Nhược Vi."
Đinh Nhược Vi bật cười mắng "Cậu biến đi" rồi tiện tay ném chiếc khăn lau bẩn vào người cô nàng.
Đồng Việt nhanh nhẹn né, chiếc khăn lau va trúng khuỷu tay Xuân Tảo.
Đinh Nhược Vi vội giơ tay đầu hàng, vừa xin lỗi vừa đi nhặt lại.
Xuân Tảo vội đáp "Không sao đâu", cô bước lên nhặt trước và đưa trả lại cho cô ấy.
Rửa tay xong, bọn họ ra khỏi WC nữ, chuông vào tiết tự học buổi tối đúng lúc vang lên, ba cô gái nhìn nhau, vội vã chạy nhanh về lớp.
Tiếng cười nói của các cô gái như tàn hương rải khắp hành lang, thu hút ánh nhìn của các bạn nam lớp A và lớp B.
Bạn cùng bàn của Nguyên Dã cũng ngẩng đầu lên.
"Lớp nào mà ồn thế?" Mặc dù nói vậy nhưng mắt vẫn dán chặt vào ba bóng dáng thướt tha trong bộ đồng phục màu xanh trắng, không hề dời đi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.
Chiếc bút ba cạnh đang quay tròn trong tay Nguyên Dã cũng dừng lại.
Anh khẽ nâng mắt, liếc nhìn cửa sổ đã trống không bóng người, khóe miệng hơi cong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!