Chương 11: Bầu trời lúc hoàng hôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuân Tảo đoán Nguyên Dã sẽ bị chọc cười.

Nhưng không ngờ anh còn gửi thêm hai nút like ủng hộ nữa, loại icon phổ biến này đặt trên người Nguyên Dã quả thực có hơi kỳ quặc, thật sự nhìn không rõ là ủng hộ hay là trào phúng.

Xuân Tảo chỉ có thể trả lời bằng icon mỉm cười 😊 mà ngày xưa chôm được từ Đồng Việt.

Nguyên Dã vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện: Cậu ghét đi học đến vậy sao?

Xuân Tảo ngẫm: Cũng không hẳn.

Tâm trạng đó rất khó miêu tả.

Thích thì không phải mà ghét thì không đến nỗi.

Chỉ là kể từ khi đến tuổi tới trường, đối với cô việc đi học giống như lớp bảo vệ ngăn cách với thế giới bên ngoài, quá trình học tập giúp lớp bảo vệ này ngày càng dày hơn. Cảm giác an toàn càng nhiều thì đồng thời cũng càng tự cô lập chính mình —— Không phải cô không xây cho mình những cánh cửa khác mà đằng sau cánh cửa ấy chỗ nào cũng có ánh mắt sâu tựa biển của bà Xuân.

Thành tích ổn định đã cho cô năng lực bách độc không thể xâm phạm, cũng khiến bốn phía xung quanh cô trở nên kín kẽ không một kẽ hở.

Học tập giống như sợi dây leo núi vậy, nắm chặt khiến tay mình đau nhưng thân treo giữa sườn núi cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. 

Hoặc là leo lên cao, không thì ngã xuống vực thẳm.

Làm gì có ai cam tâm trở về đáy cốc chứ? Ai chẳng biết phong cảnh đẹp đều ở trên đỉnh núi.

Cô không tin Nguyên Dã không biết điều ấy.

Vì thế cô cũng hỏi anh: Cậu thích đi học à?

Câu trả lời của anh thật sự khiến cô giật mình: Thích chứ.

Xuân Tảo ngẩn người, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy chua chát. Đúng vậy, trong suốt nửa tháng sống chung nhà cô hầu như không bao giờ thấy Nguyên Dã học bài. Người dễ dàng bay qua đỉnh núi sao có thể hiểu được cảm giác gian nan bò từng bước l3n đỉnh núi của cô.

Cô trả lời: Ồ, thật sao.

Đối phương nhạy cảm nhận ra: Cậu không thích câu trả lời của tôi à?

Xuân Tảo vội vàng phủ nhận "không phải", đang định gửi đi thì đối phương đã nhắn thêm một tin nữa.

Nguyên Dã: Tôi thích đi học vì đi học thì không cần phải về nhà.

Xuân Tảo trầm mặc.

—— 

Mình tệ quá. Từ trước khi đi ngủ đến lúc tỉnh lại, Xuân Tảo cứ thầm mắng bản thân mãi, rõ ràng tối qua đã biết tình huống trong nhà Nguyên Dã nhưng vẫn cứ thích chọc vào nỗi đau của cậu ấy.

Vì phải đưa bài tập cho Đồng Việt nên khoảng hơn 4 giờ chiều Xuân Tảo xin mẹ đến quán trà sữa với lý do "trước khi quay lại trường học thì càng phải học chăm chỉ hơn".

Đồng Việt đã đến trước chiếm được chỗ đẹp. 

Vừa thấy Xuân Tảo bước vào, cô nàng khốn khổ chờ đợi hơn 20 phút lập tức hớn hở như được sống lại.

"Trời ơi cuối cùng cậu cũng tới." Đồng Việt vội đẩy cốc trà sữa chưa uống sang.

Xuân Tảo đặt cặp sách xuống, rút cuốn giáo trình được ghim cẩn thận ra đưa cho cô bạn.

Đồng Việt vùi đầu chép không ngừng nghỉ. Xuân Tảo uống hai ngụm trà, cảm thấy rảnh rỗi bèn lấy cuốn sổ tay từ vựng trong cặp ra lặng lẽ đọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!