Chương 1: Đồng xanh sống dậy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuân Tảo cầm quả táo mẹ cô vừa rửa sạch lên cắn một miếng, nghe bà vừa lau sàn vừa nói chuyện với chủ nhà bằng giọng bực bội.

Di động đặt trên bàn bật loa ngoài nên câu chuyện của hai người họ cứ thế chui vào tai cô.

Vẻ mặt mẹ cô – Xuân Sơ Trân không vui vẻ chút nào, bà quệt quệt cây chổi lau như đi kéo cày, thiếu điều muốn cậy cả sàn nhà lên.

"Trước khi nghỉ hè cô đâu có nói với tôi sắp có thằng con trai nào đó chuyển vào đây ở đâu, cô định làm trước tấu sau đấy hả?"

Giọng chủ nhà cũng khá là lễ độ: "Chị ơi em bảo chị này, cũng tại nhà họ gấp quá, xung quanh thì hết sạch phòng trọ nên vất vả lắm mới tìm đến em. Chẳng phải chị cũng muốn con mình tiện đi học nên mới đến chỗ em thuê nhà hay sao? Đều là cha mẹ chắc chị cũng hiểu điều đó đúng không?"

"Thế sao cô không hiểu cho tôi đi? Nam nữ ở chung bất tiện cỡ nào cô có biết không hả?" Hiển nhiên lý do trên không thuyết phục được Xuân Sơ Trân: "Nhà trọ này của cô nào có phải biệt thự hạng sang gì đâu, cả nhà chỉ có mỗi cái phòng tắm. Đến ký túc xá còn phân chia nam nữ, đến chỗ cô thì lại phải dùng chung."

Rồi bà tỏ ra lo lắng: "Con bé nhà tôi học giỏi, ai biết người thuê kia là phường ất ơ nào. Ít ra thì cô bé thuê chung nhà lần trước còn là học sinh lớp 12, cũng giỏi giang biết điều."

Giữa những lời chất vấn xối xả của bà, chủ nhà lập tức đáp ngay, tông giọng cao hơn mấy độ: "Chuyện này thì xin chị yên tâm, em nghe ba của cậu học sinh muốn chuyển vào đây nói là lớp 10 cậu ấy đã đạt huy chương Vàng Olympic Toán học rồi, suýt thì được vào đội tuyển nữa cơ, thành tích này —— có được coi là giỏi không chị nhỉ?"

Nghe đến đấy, Xuân Sơ Trân nghẹn luôn, im lặng tì người lên cây chổi lau nhà.

Xuân Tảo vốn đang thong thả gặm táo cũng dần giảm tần suất nhai nuốt.

Cô nuốt miếng táo xuống rồi nhìn sang mẹ, trùng hợp là bà cũng đang nhìn cô, không biết nên đáp thế nào.

Chủ nhà vẫn lải nhải: "Em biết thành tích con gái chị tốt nhưng con trai nhà họ cũng đâu có kém cỏi gì đâu, cậu ta bước một chân vào trường top rồi kia kìa, sao có thể ảnh hưởng xấu đến con gái chị được? Em là em thấy chị nghĩ nhiều quá đấy. Người muốn thuê nhà em xếp hàng dài tới 5 năm nữa kia kìa. Nếu chị không hài lòng thì có thể đi chỗ khác thuê."

Thấy thế, Xuân Sơ Trân kích động tiến lên mấy bước cầm di động lên: "Ô hay cái cô này ——"

Chủ nhà lại hạ giọng, nhưng ý đồ thì không đổi: "Thế nhé chị, chiều em sẽ dẫn người tới đây."

Nói xong thì cúp máy.

Xuân Sơ Trân hít sâu một hơi rồi nhìn sang con gái: "Con xem cô ta này!"

Bà giật giật chút tóc: "Tức chết mẹ mà."

Xuân Tảo thờ ơ gặm mặt khác của quả táo: "Cô ấy gọi để thông báo cho mẹ chứ không phải thương lượng. Thôi kệ đi, mẹ đừng cáu làm gì."

"Mẹ sợ con ở không thoải mái thôi."

"Dù sao hầu hết thời gian con đều ở trường mà, không sao đâu ạ."

Trong mắt Xuân Sơ Trân, con gái không khác gì đang cố gắng nhẫn nhục thoả hiệp. Bà bực mà không có chỗ phát ti3t nên giận lây sang người khác: "Để mẹ xem xem học sinh giỏi quốc gia là ai, biết cùng nhà là con gái mà cũng cố chen vào thuê. Mẹ thấy rõ ràng tư tưởng nhà đó có vấn đề, học giỏi thì được tích sự gì…"

Bà cứ lải nhải không ngừng, còn chưa gặp người thuê mới đã mắng chửi cậu ta và người nhà cậu ấy.

Xuân Tảo không đáp không rằng, cô rũ mắt gặm nốt quả táo sau đó vứt bỏ hạt rồi rửa sạch tay.

Cả buổi sáng bận dọn dẹp nên bữa trưa của hai mẹ con cũng đơn giản, chỉ nấu mỗi hai bát mì trộn dầu hành.

Xuân Sơ Trân phi hành rất đỉnh, hành lá, nhiệt độ dầu và nước sốt vừa vặn. Mùi hành phi thơm lừng khắp nhà.

Đến tận chiều mà mùi thơm vẫn chưa tan.

Khi chủ nhà dẫn người tới xem nhà, bà ta hít hít mấy lần rồi hỏi: "Ui chao trưa nay nhà mình ăn gì mà thơm thế?"

Xuân Sơ Trân mỉm cười toạ trấn giữa phòng khách, lặng lẽ đánh giá gia đình ba người đứng phía sau.

Một nam một nữ đều tuổi trung niên. Người đàn ông mặc áo sơ mi xám, đeo kính, trông rất thư sinh. Người phụ nữ thì mặc váy vàng, khuôn mặt trắng trẻo tựa ngọc, khí chất hiền hoà, tay trái nắm tay một cậu bé chỉ cao tới eo mình, trông rõ là mụ mẫm đáng yêu, thoạt nhìn mới 4, 5 tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!