Edit: hoa hồng tím
Đêm nay, Đồ Sam ngủ trên giường, Bắc Thần ngủ trên ghế sô pha, còn Du Dần ngủ trên sàn nhà, đẳng cấp được phân chia vừa liếc qua là thấy ngay.
Mặc dù căn phòng ngủ này hơn bốn mươi mét vuông, điều kiện trong phòng cũng rất tốt cho giấc ngủ nhưng Đồ Sam vẫn mất ngủ.
Cô cứ nắm chặt chì kẻ chân mày áp vào ngực giống như che chở cây trâm ngọc rất đắt tiền vậy.
Trẻ con không có quá nhiều chuyện phiền muộn nên Bắc Thần nhanh chóng ngủ say.
Du Dần gối đầu lên hai tay, nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu ngẩn người. Anh cảm thấy phản xạ của anh hơi chậm, bây giờ mới phản ứng lại, tại sao nhà anh thường hay thu lưu trẻ con, lẽ nào bộ dạng của hắn lớn lên giống hiệu trưởng nhà trẻ lắm sao?
Anh hơi ngóc đầu dậy, liếc nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chăn trên giường kia, không biết cô đã ngủ chưa.
Trở mình thêm lần nữa, cơn buồn ngủ kéo tới, Du Dần nhắm mắt lại. Anh ngủ cũng không yên ổn, trong mơ giống như có ngọn núi, tảng đá lớn ở đối diện đè xuống, cảm giác đè nặng rất chân thực làm anh gần như thở không nổi.
Du Dần bừng tỉnh, anh hít sâu một hơi, vừa mở mắt thấy trong bóng đêm tối như mực có một đoàn nằm bên cạnh anh giống như tảng đá trong mộng.
Anh giật mình ngồi dậy, quan sát kỹ mới phát hiện tảng đá chính là Đồ Sam.
Cô ngồi xổm bên cạnh hắn, đội cái chăn nhỏ trên đầu bao lấy cả cơ thể chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà cùng với đôi mắt trong sáng lấp lánh.
Anh vừa muốn mở miệng hỏi cô, cô đã đặt tay lên môi làm động tác ra hiệu cho anh im lặng: "Xuỵt."
Lúc này cơn buồn ngủ của Du Dần cũng hoàn toàn biến mất, anh vò đầu, trong giọng nói có phần bực bội hỏi cô: "Cô không ngủ được sao?"
Đồ Sam gật gật đầu.
Du Dần lại hỏi: "Vậy cô đang làm gì thế?"
Đồ Sam ra vẻ ghen tị: "Nhìn anh ngủ."
Du Dần: "..."
Anh nhìn chân của cô, thấy cô để chân trần giẫm trên sàn nhà: "Cô không thấy lạnh sao?"
Đồ Sam lắc đầu.
Du Dần lại nói: "Mau mang dép vào."
Đồ Sam chậm rãi đứng dậy, rón rén đi đến chỗ để dép của mình, cẩn thận mang chúng vào, mang từ từ giống như sợ mình sẽ gây ra tiếng động lớn.
"Có ồn ào nó cũng không tỉnh đâu." Du Dần nhìn thiếu niên đang nằm trên ghế sô pha, cố ý nói lớn tiếng:"Một khi đã ngủ liền ngủ say giống như chó chết vậy."
Đồ Sam căng thẳng: "Đừng nói lớn tiếng như vậy... Tôi di chuyển nhẹ như vậy không phải vẫn đánh thức anh hay sao..."
Du Dần nhìn cô: "Tôi tỉnh là do cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi."
Đồ Sam không lên tiếng, rũ mắt xuống, một lát mới nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý..."
Lúc này, trên ghế sô pha truyền đến tiếng nghiến răng cùng với âm thanh xoay người của Bắc Thần.
Đồ Sam lập tức che miệng lại, chỉ có hai tròng mắt mới dám chuyển động.
Du Dần nhìn cô chăm chú vài giây cảm thấy cô rất buồn cười nên ngoảnh mặt đi chỗ khác, chờ khi cảm giác này hết anh mới quay đầu lại nhìn cô.
Lúc này cô đã cầm điện thoại lên, vẫn không mở miệng nói chuyện lại chỉ chỉ vào màn hình ra hiệu cho anh.
Du Dần nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của cô thì ra là giao diện Wechat.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!