Một quả táo, hai người ăn giống như ăn mật vậy.
Cảm thấy mệt, Đồ Sam thở hổn hển ngồi xuống sofa, cầm lấy cuốn giáo trình quạt mát, sau đó đưa ra trước mặt giả vờ lật ra xem.
"Em phải chăm chỉ đọc sách thôi!" Dán gương mặt đỏ chót vào trong quyển sách, cô than thở nói.
Du Dần mỉm cười, ngồi bên cạnh cô, thuận tay cầm lấy cuốn tài liệu của cô, trên bìa có viết "Đại cương về truyền thông".
Anh ấy hỏi: "Em học biên đạo à?"
Đồ Sam giật lại giáo trình, để lộ đôi mắt sáng ngời: "Không phải, em học báo chí."
Du Dần hoài nghi liếc cô một cái: "Sau này muốn làm phóng viên hả? Được không đó, gan nhỏ thế, giọng cũng nhỏ, phỏng vấn người ta sẽ không thể nghe rõ em đang hỏi cái gì đâu."
Đồ Sam cuộn lại giáo trình gõ vào vai anh phản bác: "Em đâu có như vậy đâu chứ."
Du Dần lại hỏi: "Khi nào thì thi?"
Đồ Sam bỗng chốc bơ phờ, mặt mày ủ rũ: "Ngày kia..."
"Cuốn này xem qua chưa." Du Dần tiện tay lật quyển sách, xem lướt qua những chỗ được đánh dấu.
Đồ Sam lắc đầu: "Không biết làm sao em có thể vượt qua được mấy tiết học đó nữa."
"Thế thi tính sao đây." Anh lo lắng như là một người anh cả giúp em gái học tập.
Đồ Sam đảo ánh mắt xảo quyệt, lấy từ trong túi ra một xấp giấy được xếp gọn gàng, rầm một tiếng: "Em có cái này!"
Du Dần nhận ra ngay nó là gì, nhíu mày: "Gian lận à?"
Đồ Sam thu lại chồng giấy đó: "Đúng nha, đây chính là thần chú cứu mệnh em vào mỗi kỳ thi cuối năm đó."
Du Dần không cho là đúng: "Ba mẹ bỏ tiền cho em đi học mà em lại lãng phí như vậy sao?"
Đột nhiên có cảm giác bị quở trách, Đồ Sam sờ sờ tóc mái: "Lên đại học mọi người đều như vậy cả mà."
Du Dần bỗng không nói nên lời.
Thấy anh không nói lời nào, Đồ Sam lén nhìn sang chỗ anh.
Anh vẫn còn đang lật từng trang sách của cô, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì, như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhưng Đồ Sam vẫn ý thức được mình đã nói sai.
Cô bỗng nghĩ về những năm tháng khó quên không thể quay trở lại nữa của anh, nó khiến cuộc đời của anh ấy như đi lệch với hướng quỹ đạo bình thường, từ nơi sáng chìm vào bóng tối.
Thứ mà anh xem như báu vật, mà cô, kể cả người khác, lại hời hợt, vứt bỏ không thương tiếc.
Đồ Sam lại nhìn Du Dần mấy lần, anh ngồi ở đó, thân hình gầy gò nhợt nhạt, giống như một con quỷ hút máu quái gở.
Trái tim cô như thắt lên, gọi cả tên đầy đủ của anh: "Du Dần."
Cái nhìn đột ngột của cô lập tức thu hút sự chú ý của anh.
"Du giáo sư." Đồ Sam nhìn vào mắt anh ấy, gọi lên.
Du Dần cười: "Chuyện gì?"
Đồ Sam chỉ vào cuốn giáo trình của mình: "Đây toàn bộ là những khóa học quan trọng của em, em sẽ cố gắng học thuộc hết, một lát nữa anh có thể giúp em đặt vài câu hỏi được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!