Edit & Beta: Cà Ri Bơ
Người đàn ông cho cô nhìn thoải mái, ngược lại Đồ Sam quá xấu hổ mà không dám nhìn hắn, cô cụp mí mắt xuống, gương mặt ửng đỏ một mảng lớn.
Cô nào biết... ý anh "Xem" là xem bác sĩ nha...
Thấy cô cúi đầu, Du Dần hỏi: "
"Sao lại không nhìn?"
"
Đồ Sam vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng thì thầm: "
"Liếc nhìn một cái là đủ rồi."
" Cô rất dễ thỏa mãn.
Anh cười: "
"Chính là vì cái này mà không đến lớp?"
"
Đồ Sam nhìn chằm chằm cây nến trong tay, vô tội nói: "
"Em không trốn học, tan lớp mới tới đây mà."
"
Vì em quá nhớ anh.
Cô ở trong lòng nói thầm.
Cô không dám nhìn anh, anh cũng chẳng kiêng nể gì mà chăm chú nhìn cô.
Sáng sớm nay, Du Dần thấy cô mặc váy dâu tây: "
"Còn thay quần áo khác?"
"
Cô ngượng ngùng hỏi lại: "
"Đẹp không?"
"
Anh đánh giá cô, giọng điệu nghiêm túc nói: "
"Đẹp hơn cái sáng hôm kia."
"
Đồ Sam mỉm cười, đôi mắt cong cong, cô phủi sạch làn váy, nghĩ thật hạnh phúc chết mất, không cách nào kiềm chế được.
Ở trong lòng vui sướng vài giây, Đồ Sam nghiêm mặt hỏi: "
"Em tới đây có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!