Edit: Blue
Beta: Cà ri
Đồ Sam nhất thời không suy nghĩ thâm ý trong lời nói của anh, vô thức ngẩng đầu lên, bầu trời màu xanh nhàn nhạt tựa nước hồ đầu xuân.
Du Dần vẫn rủ mắt nhìn cô chăm chú.
Cô quay đầu, lại một lần nữa đụng vào ánh mắt của anh.
Anh cười, ánh mắt ôn hòa, thông suốt, lại bao dung, giống như bầu trời xanh này vậy.
Đồ Sam đáy lòng căng thẳng, bỗng nhiên đã hiểu ý nghĩa chân chính của "Cầu vồng" rồi, hốc mắt cô nóng lên, tất cả chua xót cùng tính tình cũng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Cô rất muốn khóc a, không khỏi hạ giọng: "Anh thích em mặc loại váy nhỏ này sao?"
Du Dần nói: "Anh thích hay không không quan trọng."
Đồ Sam dùng giọng mũi phản bác: "Quan trọng!"
Du Dần bật cười: "Ai thích cũng không quan trọng bằng chính em yêu thích."
Đồ Sam không nói nữa.
"Ăn cơm xong rồi sao?" Du Dần bật ra cái đề tài này, rồi lại tự thay cô đáp: "Khẳng định là chưa."
Đồ Sam gật đầu: "Em muốn mời anh ăn cơm." Hôm qua trở về đã có suy nghĩ này.
"Ăn cái gì?" Anh không có chối từ.
Đồ Sam nghĩ nghĩ: "Em biết phía trước có nhà hàng Hàn, anh thích không?"
Du Dần về: "Em hỏi gì?"
Đồ Sam một mặt hoang mang nhìn anh.
Du Dần: "Kén ăn còn giống con trai sao?"
Đồ Sam nín khóc mỉm cười, hít hít cái mũi, liều mạng khép lại khóe môi: "Vậy chúng ta đi ăn thịt nướng."
Hai người đi song song về phía trước.
Dù im lặng không nói, nhưng Đồ Sam lơ đễnh, lúc này tâm tình cô thanh thoát, sáng tỏ thông suốt.
Thấm thoát đã đến nhà hàng Hàn, phục vụ nở nụ cười, mời hai người vào, dẫn bọn họ đến một cái bàn trống.
Giờ cơm trưa cao điểm, trong tiệm tiếng người huyên náo.
Vừa vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ đã đưa tới hai bản thực đơn, sau đó đi chào hỏi thực khách khác, chỉ nói đợi lát nữa lại đến.
Đồ Sam tìm Ngũ Hoa Tiên yêu thích và canh đậu phụ hải sản, sau đó nhìn về phía Du Dần: "Anh thích ăn cái gì?"
Hỏi xong cô bỗng nhớ ra cái gì đó, vỗ nhẹ lên miệng nói: "À, anh không kén ăn."
Tay Du Dần đang lật thực đơn dừng lại, cười nhàn nhạt, rồi lại tiếp tục lật tiếp.
Ánh mắt anh thâm thúy, lông mày rậm đen, Đồ Sam nhìn đến xuất thần, không khỏi nâng cao thực đơn trong tay, lặng lẽ dựng lên một bước tường, che lại tâm tư nhỏ nhìn trộm của mình, chỉ lộ ra nửa gương mặt cùng đôi mắt.
Chợt, anh như có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, cô vội vàng cúi xuống, giống như chuột đất lùi về trong động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!