Dịch: Man Man
Khi tin tức được phát ra ngoài, Đồ Sam đứng ngồi khồn yên, miệng khô lưỡi đắng, tim đập thình thịch, được một lúc thì đi rót nước, một lúc thì chạy lên sân thượng hóng mát, một lúc lại lấy chì kẻ mày ngày hôm qua mới được tặng ra, chăm chú mà nhìn.
Ngưng mắt nhìn một lúc, Viên Hân chú ý thấy sự khác thường của cô, nhân lúc cô ngồi xuống liền cản lại: "Cậu đang làm gì thế?"
Đồ Sam nghe hỏi liền đỏ bừng cả mặt: "A? Không có gì đâu."
Viên Hân nhướng mày một cái: "Mặt cậu rõ ràng đỏ như vậy."
Đồ Sam chớp mắt mấy cái, hai tay quạt gió: "Có thể hôm qua có chút bị cảm lạnh, nên tớ sốt nhẹ thôi."
Viên Hân bán tín bán nghi: "Vậy cậu phải uống nước nhiều vào."
Đồ Sam cười tới ánh mắt cong cong: "Tớ biết rồi."
Đồ Sam quay trở lại chỗ ngồi, cầm điện thoại lên, Qủy ca ca vẫn chưa thấy trả lời. Trong lòng liền thất vọng a một tiếng, lại quay về mặt bàn, nhìn cái cốc gốm trước mắt mà phát ngốc.
Gần tới trưa, bạn cùng phòng lục đục thức dậy rửa mặt súc miệng.
Hành lang truyền tới tiếng nước chảy rào rào, Đồ Sam bên tai động một cái, ngưỡng cổ lên nhìn, là Thành Tuệ đang giặt quần áo.
Trước đây cô cũng không để ý loại động tĩnh này, mà hiện tại lại như còi cảnh sát làm người ta hồi hộp.
Lúc này Đồ Sam đứng dậy, vuốt lại mái tóc, bước nhỏ đi về phía ban công.
Sau đó, không nói một lời, tập trung tinh thần chăm chú nhìn động tác của Thành Tuệ.
Thành Tuệ xoa xoa tay vào váy, bị cô nhìn đến có chút xấu hổ, quay đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Đồ Sam nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Cậu giặt đi, đừng để ý đến tớ."
Hai tay Thành Tuệ nhúng bào trong chậu, lại không động: "... Hả?"
Đồ Sam cắn môi dưới, có chút không được tự nhiên: "Chỉ là tớ... muốn học cách làm sao để giặt quần áo."
Nghe xong, Thành Tuệ liền sửng sốt.
Trong phòng Đoàn Thư Gia liền phát ra một trận cười to, cười đến nghiêng ngả.
Viên Hân khứu giác bén nhạy, đi tới hỏi: "Cậu sẽ không phải nghĩ muốn dùng biện pháp này để cùng Tào tra nam làm hòa chứ?"
Đồ Sam lắc đầu.
Viên Hân híp mắt một cái: "Vậy thì tại sao?"
Đồ Sam nhéo nhéo lòng bàn tay, mặt lại nóng như thiêu đốt.
"Có tình huống mới?" Đoàn Thư Gia ngẩng đầu lên tiếp lời.
Đồ Sam: "..."
Đồ Sam ra đối sách yên lặng hiển nhiên không thể làm hài lòng lòng bát quái của nhóm bạn cùng phòng, cô một lần nữa bị tha đến giữa phòng ngủ, tiếp nhận sự tra hỏi.
Đồ Sam chỉ có thể một năm một mười khai báo hết.
"Cậu làm sao không sợ a! Dám cùng hai nam sinh cùng một chỗ qua đêm chứ?"
"Tớ đang nghĩ cậu làm sao ba ngày hai bữa cũng không thấy mặt đâu, thì ra là bên ngoài có người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!