Chương 9: (Vô Đề)

Yến Nghiêu liếc qua tay anh. Bàn tay của Tề Hám rất hút mắt. Những ngón tay thon dài trông như thể dài hơn người khác cả một đốt, tuy gầy nhưng không quá xương xẩu, mu bàn tay còn nổi lên những đường gân xanh trông rất có lực.

Tề Hám lau khô những giọt nước còn sót lại trên tay, uống nốt chút nước còn lại trong chai rồi bóp bẹp chai nước. Yến Nghiêu nhìn theo hành động ấy, hỏi: "Lẽ nào anh có rồi?"

"Đây không phải là chuyện cậu cần bận tâm." Tề Hám đứng dậy, ném chai nước đã bị bóp bẹp vào thùng rác.

Yến Nghiêu cũng đứng dậy, suy nghĩ hai giây rồi buông một câu gây sóc: "Anh họ tôi là trai thẳng."

Tề Hám nghiêng đầu nhìn cậu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Đối diện với nụ cười có phần trào phúng của người đàn ông, Yến Nghiêu mới ngộ ra bản thân vừa nói một câu rất ngớ ngẩn. Cậu cảm thấy hơi mất mặt, bèn nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi còn đang tự hỏi mắt mũi anh để đâu, anh họ tôi là trai thẳng rành rành như thế mà cũng không nhìn ra được." Yến Nghiêu sờ mũi, sau đó lại hỏi nhỏ: "Vậy rốt cuộc là anh có hay chưa?"

"Có thì sao, mà không có thì sao?"

Yến Nghiêu im lặng một lúc rồi mới quả quyết đáp: "Tôi biết là anh chưa có."

"Ồ," Tề Hám đáp một tiếng, ngoài ra không có phản ứng nào khác.

Một đồng đội ở cách đó không xa gọi Yến Nghiêu chuẩn bị về trạm. Thanh niên không ở lại thêm nữa, chỉ vẫy tay với Tề Hám: "Tôi về trước đây."

Tề Hám gật đầu.

Sau khi họ về đội, Tề Hám đến tiệm xăm của Cao Thanh, vừa vào tiệm đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Lâm Băng thấy anh thì hơi sững lại, sau đó mỉm cười coi như chào hỏi. Cao Thanh đang bận tìm kiếm thứ gì đó ở bên cạnh, liếc anh một cái: "Rồng đến nhà tôm là có việc gì chăng?"

Trong tiệm mở sẵn máy sưởi, Tề Hám thấy hơi bí nên cởi áo khoác, tiện tay vắt lên sofa: "Đến rủ mày đi mua đồ Tết."

Cao Thanh lấy một hộp khuyên lưỡi, mở ra cho Lâm Băng xem rồi đáp lại một câu: "Mày tìm tao thì có ích gì, vài hôm nữa tao đóng cửa về quê rồi." Tề Hám còn chưa kịp đáp, Cao Thanh đã chặn họng anh bằng một câu khác: "Với lại, mày một thân một mình thì mua đồ Tết làm gì? Hay về thành phố A ăn Tết đi, ở đây vắng vẻ quá."

Tề Hám đã định sẵn thời gian, bèn nói: "Ăn Tết xong sẽ về."

Cao Thanh ngẩn ra, "Ồ" một tiếng rồi nói: "Vậy lát nữa đi trung tâm thương mại nhé."

Đợi Lâm Băng chọn xong một chiếc khuyên đính viên đá nhỏ màu hồng nhạt, Cao Thanh đeo găng tay vào, thành thục khử trùng và chuẩn bị dụng cụ. Thấy đối phương đang làm việc, Tề Hám lùi lại ngồi xuống sofa chờ.

Xong việc, Cao Thanh đi cùng anh đến trung tâm thương mại để mua đồ Tết. Trung tâm thương mại đâu đâu cũng một màu đỏ rực rỡ, loa phát những bài hát chúc mừng năm mới vô cùng vui tươi. Cao Thanh nhìn Tề Hám chọn vịt muối với lạp xưởng, ngờ vực hỏi: "Mày biết nấu không đấy?" Hỏi xong lại cảm thấy không nên hỏi như vậy, bèn sửa lại: "Mày nấu xong có ăn được không?"

Tề Hám: "…"

Cao Thanh vỗ vai anh: "Nếu mày thật sự không muốn về, hay là sang nhà tao ăn Tết đi?" rồi dùng cùi chỏ huých nhẹ anh, "Mày ở đây thân cô thế cô không thấy đáng thương à?"

Tề Hám vẫn cúi đầu xem bảng thành phần của gói vịt muối trên tay, thờ ơ đáp: "Mày cứ làm cho nội tâm của mình phong phú lên một chút thì sẽ không thấy cô đơn nữa."

Cao Thanh cảm giác bản thân đang bị thằng bạn chí cốt mỉa mai, bực bội giựt lại gói vịt muối từ tay đối phương rồi đặt lại lên kệ, không nói không rằng cứ thế đẩy người ra ngoài.

Tề Hám đứng yên không nhúc nhích: "Nói đi."

Cao Thanh đẩy không nổi nên đành buông tay, cười nói: "Vậy thì đừng mua nữa. Tao đưa mày về nhà ăn Tết với tao, sẵn tiện cho mày ở biệt thự nhà quê luôn."

Thấy đối phương đã nói đến hai lần, Tề Hám cũng không tiện từ chối nữa, chuyện này cứ vậy mà được quyết định.

Gần đến Tết, Ôn Tinh cũng vội về. Bài hát vẫn chưa xong, nếu cố làm cho kịp trong thời gian ngắn thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nên đành phải bất đắc dĩ tạm gác lại. Dù sao thì việc trao đổi qua mạng sau này cũng không khó, vả lại phần khung sườn cơ bản cũng đã gần hoàn tất.

Tề Hám tranh thủ lúc Ân Dã chưa đóng cửa về quê mà ghé qua vài lần. Khác với Cao Thanh, y lại khuyên Tề Hám về nhà, dù sao thì ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, họ có cằn nhằn gì thì cứ tai này vào tai kia ra, đừng để bụng là được.

Nói thì dễ mà làm thì khó. Tề Hám đặt tay lên quầy bar, lơ đãng gảy đàn Kalimba để những giai điệu du dương vang lên trong tay, vừa làm vừa nói: "Những chuyện họ cằn nhằn không giống nhau."

Nghe vậy, Ân Dã cũng biết ý không xen vào chuyện của anh nữa. Như đột nhiên nhớ ra gì đó, Ân Dã "Ê" một tiếng, rướn người về phía trước, hai tay chống lên quầy bar, cúi xuống nhìn Tề Hám đang ngồi bên cạnh rồi hạ giọng nói: "Dạo này có một cô bé ngày nào cũng đến, lần trước gặp Cao Thanh một lần, thế là từ đó ngày nào cũng đến đây ngồi chờ."

Tề Hám hỏi: "Có lúm đồng tiền à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!