Chương 8: (Vô Đề)

Hôm sau, Ôn Tinh đến nhà Tề Hám. Ở chỗ anh có sẵn nhạc cụ và thiết bị chỉnh âm nên sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu vừa thực hành vừa thảo luận trực tiếp.

Dương Mai ở lầu hai lần đầu tiên thấy có phụ nữ đến nhà Tề Hám bèn ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe của mình. Tề Hám và Ôn Tinh đều không đoái hoài gì đến cô ta. Thấy mình bị làm lơ, ai kia tức tối bẻ một cái gai xương rồng trong sân nhà Tề Hám rồi cắm ngược lại vào thân cây để tỏ thái độ bất mãn.

Ôn Tinh tham quan phòng làm việc của anh. Tề Hám đã dọn phòng ngủ chính ra để làm phòng nhạc, còn phòng ngủ phụ thì dùng để ngủ.

Trên bàn có mấy tờ bản thảo, Tề Hám thu dọn lại một chút rồi hỏi: "Em có muốn chơi thử một lát không?"

Ôn Tinh lắc đầu, chỉ vào cây đàn guitar treo ngay chính giữa tường, mỉm cười nói: "Đúng là bạn cũ rồi."

Đó là một cây Fender American Standard cũ. Anh vẫn còn nhớ mình đã dốc cả một gia tài để mua nó khi mới bắt đầu kiếm tiền bằng việc viết nhạc, cũng từng để nó xuất hiện trên vòng bạn bè của mình vài lần. Ôn Tinh đã thèm muốn cây đàn này của anh từ lâu.

Tề Hám nói: "Để lộ hết cả ví tiền ra rồi kìa."

Ôn Tinh bật cười. Sau khi tới tận nơi này cô mới thấy Tề Hám bằng xương bằng thịt, so với những gì từng nghe kể quả thật khác xa một trời một vực. Tề Hám trong lời đồn của người khác là một kẻ cao ngạo, thanh cao, lạnh lùng khó gần, một người theo chủ nghĩa lý tính lãnh đạm điển hình.

Nhưng chúng hoàn toàn trái ngược với một Tề Hám trước mắt Ôn Tinh lúc này. Sự xuất sắc của anh không hề mang theo gai góc, không khiến người khác cảm thấy bị áp chế, mà là một sự tự tin biết chừng mực, tỏa sáng nhưng không chói mắt.

Dĩ nhiên, Tề Hám cũng không thiếu tham vọng, điều đó thể hiện rất rõ trong ánh mắt của người đàn ông.

Hai người là dân chuyên, bàn chuyện chuyên môn khá hòa hợp. Kinh nghiệm của Ôn Tinh không phong phú bằng anh, tính cách cũng không trầm ổn như anh, nhưng Tề Hám sẵn lòng dẫn dắt, từ từ chỉ cho cô từng bước.

Ôn Tinh cùng anh bàn luận đến khô cả họng, cô uống một ngụm nước, vén tóc ra sau tai rồi dè dặt hỏi: "Anh không viết tình ca nữa, có phải là vì Thịnh Minh Ngôn không?"

Nói xong câu này, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Tề Hám, chỉ cần phát hiện anh tỏ ra chán ghét hay mất kiên nhẫn sẽ lập tức xin lỗi nhận sai.

Phản ứng của Tề Hám lại nằm ngoài dự đoán của Ôn Tinh. Anh chẳng hề có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ hút điếu thuốc, chân mày cũng không nhíu lại, cứ như thể Ôn Tinh vừa rồi không hề nói gì.

Ôn Tinh mặc kệ, vội mở miệng trước: "Xin lỗi, em…"

Tề Hám ngắt lời cô: "Không liên quan đến cậu ta, chẳng ai để ý gì đến cậu ta cả."

Ôn Tinh im bặt, không dám thất lễ nhắc đến chuyện này nữa. Tề Hám phủi tàn thuốc rơi trên quần, thản nhiên nói: "Cậu ta không có bản lĩnh lớn đến mức có thể khiến anh vì cậu ta mà thôi viết. Vốn dĩ bài này cũng không hợp để viết về tình yêu."

Ôn Tinh tỏ ý đã hiểu rồi khéo léo chuyển chủ đề. Hút xong điếu thuốc, cả hai lại trở vào phòng thu để tiếp tục phối khí.

Buổi chiều, Tề Hám đưa Ôn Tinh về khách sạn. Anh vốn không mấy khi ra ngoài, phần lớn đều là vì có hẹn từ trước. Khi sắp đến gần khách sạn, người đàn ông thấy khói bốc lên từ phía sau, vội vàng phanh xe lại. Nhìn kỹ lại thì mới biết không phải khách sạn bốc khói, mà là nhà hàng ở phía sau.

Tề Hám lái xe tiến thêm một đoạn, dừng lại ở vòng ngoài của đám đông đang vây xem. Ôn Tinh tò mò nghển cổ nhìn vào rồi hỏi: "Cháy à?"

Khói đen kịt bốc lên từ tấm biển hiệu màu đỏ bắt mắt của cửa hàng, thỉnh thoảng còn có ánh lửa lóe lên. Rất đông người dân hiếu kỳ đang vây xem, trong khi ba xe cứu hỏa và hai xe cứu thương đã đỗ sẵn bên đường. Vài người lính cứu hỏa đang tiến hành sơ tán đám đông. Mấy ông bà lớn tuổi mắt thì trợn tròn lên xem náo nhiệt, dù người lùi lại nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hiện trường vụ cháy.

Ôn Tinh hỏi: "Không phải bạn anh là lính cứu hỏa sao? Có cần xuống xem thử không?"

Tề Hám ngăn cô lại: "Không cần đâu, em về nghỉ đi."

Ôn Tinh cũng không phải người thích hóng chuyện nên gật đầu nói "Vâng". Tề Hám đưa cô về khách sạn trước. Trên đường về, anh vẫn xuống xe để xem xét tình hình.

Dáng người Tề Hám nổi bật như hạc giữa bầy gà giữa đám đông các ông bà lớn tuổi, chẳng cần chen vào trong cũng có thể thấy rõ. Lửa và khói đen không ngừng tuôn ra từ cửa chính. Vài lính cứu hỏa đang ôm vòi nước phun vào từ bên ngoài để dập lửa. Hai chỉ huy đội mũ đỏ đang lớn tiếng chỉ đạo. Khắp nơi khói bay mù mịt, mùi rất khó chịu, lại thêm hơi nóng hầm hập phả ra từ ngọn lửa khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Tề Hám rút điện thoại, định nhắn tin cho Yến Nghiêu thì đúng lúc thấy hai người lính cứu hỏa từ trong biển lửa lao ra. Người chạy phía trước còn đang bế một người khác. Các bác sĩ lập tức đẩy cáng tới, người trong vòng tay được đặt lên cáng rồi đưa vào xe cứu thương.

Sức nặng trên tay đột ngột mất đi, người lính cứu hỏa lập tức khuỵu xuống, lật mặt nạ bảo hộ lên rồi nôn khan ngay trên mặt đất. Vài bà cô nhiệt tình vội chạy lại đỡ lấy đối phương.

Người lính cứu hỏa chạy theo sau kéo người ngồi xuống lề đường, đưa tay giúp đối phương cởi mũ bảo hộ rồi vỗ vỗ vào mặt cậu gọi: "Hướng Văn Phi!"

Tề Hám nhận ra đó là giọng của Yến Nghiêu, bèn chậm rãi chen vào xem tình hình. Hướng Văn Phi mềm oặt trên mặt đất, đầu óc mê man, hai mắt hoa lên. Yến Nghiêu nhanh chóng cởi bộ đồ phòng cháy cho đồng đội: "Giúp cậu ấy c** đ* ra."

Mấy bà cô nhiệt tình cũng nhanh tay xúm vào c** đ* cho Hướng Văn Phi, chẳng mấy chốc đã lột được áo ngoài. Có người đưa tới một chai nước, Yến Nghiêu vặn nắp rồi dội nước lên mặt và cổ Hướng Văn Phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!