Chú thích: Ở đây, tác giả đã chơi chữ. Chữ Hám () trong tên của Tề Hám có nghĩa "tiếc nuối, hối tiếc, ân hận". Bản gốc là . Chữ trong tên chương truyện chính là chữ trong tên của Tề Hám.
1.
Tề Hám chắc chắn là một tên b**n th**!
Tiết Hiểu Hoa vừa bực bội đánh đàn vừa đưa ra kết luận như vậy.
"Đừng phân tâm." Tề Hám ngồi chéo phía sau nghe thấy tiếng đàn hỗn loạn của cậu, lạnh lùng ngắt lời.
Tiết Hiểu Hoa dừng tay, bực bội l**m khuyên môi rồi quay lại đối mặt với Tề Hám, chỉ trích với vẻ vô cùng bất mãn: "Cậu còn chê tôi nữa à, viết khó thế sao không tự mình đánh đi?"
Tề Hám đặt nhạc phổ xuống, giơ tay trái lên, ra hiệu về phía chiếc băng quấn bảo vệ cổ tay, ý tứ đã quá rõ ràng.
Tiết Hiểu Hoa đảo mắt một cái rõ to: "Ai bảo cậu suốt ngày đẻ ra một đống bản nhạc khó chết mồ. Tự mình đánh đến mức bị viêm bao gân* rồi còn làm khó người khác."
(Chú thích: Viêm bao gân (tenosynovitis): Tình trạng viêm của bao hoạt dịch bao quanh gân, thường xảy ra ở cổ tay, bàn tay do các chuyển động lặp đi lặp lại.)
Tề Hám không muốn nhiều lời lãng phí thời gian. Người đàn ông cầm bản nhạc lật về trang đầu, giọng thiếu kiên nhẫn thúc giục: "Đánh lại đi."
Tiết Hiểu Hoa thầm chửi rủa Tề Hám một trận, bụng bảo dạ nếu không phải Từ Tri Hàn bảo cậu phải hòa hợp với Tề Hám thì cậu đã chẳng thèm để ý đến thằng cha b**n th** này.
Cậu ngồi xuống đánh lại từ đầu. Nhìn bản nhạc, những ngón tay cậu lướt đi thoăn thoắt, nhưng đánh được một lúc lại không nhịn được mà chửi thầm.
Đờ mờ, đám b**n th** khoa Sáng tác chỉ giỏi viết ra một đống bản nhạc b**n th** để đầu độc những đóa hoa ngọn cỏ của khoa Piano đáng thương. Đặc biệt là cái tên ưu tú hàng đầu khoa Sáng tác với thành tích xuất sắc này, chính là trùm sò b**n th** trong đám toàn những thằng b**n th** nhất!
Bản nhạc kết thúc, Tiết Hiểu Hoa cử động các ngón tay, nhìn về phía tên b**n th** sau lưng mình.
Tề Hám đang cầm bút, cúi mắt sửa lại bản nhạc trên tay. Anh vừa kết thúc một hoạt động nên lúc đầu ăn mặc khá trang trọng, còn bây giờ đã cởi áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen với chiếc cúc trên cùng được cởi ra. Một hình ảnh đặc biệt hiếm thấy ở một người luôn ăn mặc chỉn chu như Tề Hám. Vóc dáng cao ráo, chân cũng dài. Khi ngồi trên ghế, đôi chân dài tùy ý duỗi về phía trước, dáng vẻ tùy tiện nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.
Tề Hám vừa viết vừa dừng, không ngẩng đầu lên nói: "Ở đây hết việc của cậu rồi, về đi. Cảm ơn."
Tiết Hiểu Hoa chậc chậc hai tiếng, hai chữ "đồ tồi" vừa định buột ra khỏi miệng thì Tề Hám lại nói: "Nói với Từ Tri Hàn, tôi đồng ý chuyện ban nhạc rồi."
"Người tốt! Đúng là người tốt mà!" Tiết Hiểu Hoa lập tức đổi giọng, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng đàn để báo tin này cho Từ Tri Hàn.
Tề Hám ở lại sửa xong bản nhạc mới đứng dậy về ký túc xá. Trong phòng chỉ có một mình Thịnh Minh Ngôn đang thay dây đàn. Cậu ta mới đến vài hôm trước, không thân với mọi người lắm nên cũng ít nói. Thấy Tề Hám bước vào, ai kia nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không.
Tề Hám lờ cậu ta đi, đi thẳng vào phòng cất bản nhạc rồi lấy sách vở chuẩn bị lên lớp. Mãi đến lúc đi, anh mới khẽ liếc nhìn cậu ta, nhắc một câu: "Vặn chặt quá rồi đấy."
Thịnh Minh Ngôn "A" một tiếng, thấy Tề Hám chủ động bắt chuyện mới dè dặt hỏi: "Anh Tề, anh giúp em một chút được không?"
Tề Hám dừng ánh mắt trên mặt cậu ta. Thịnh Minh Ngôn bị ánh nhìn có thể gọi là lạnh lùng vô cảm của anh nhìn đến phát hoảng, vội vàng nói: "Không sao không sao, anh đi làm việc đi ạ."
Tuy hiện tại Thịnh Minh Ngôn không có thứ gì đáng giá để trao đổi, nhưng sau này thì chưa chắc, dù sao cũng là bạn cùng phòng. Sau khi cân nhắc lợi hại, Tề Hám đặt sách vở xuống, vươn tay cầm lấy cây đàn guitar từ tay cậu ta rồi nhanh chóng thay xong dây đàn mới.
Do mấy sợi dây mà Thịnh Minh Ngôn tự thay đã bị vặn quá chặt nên lúc lên dây, một sợi dây đàn bị đứt, bật mạnh vào cánh tay Tề Hám, lập tức hằn lên một vết xước dài rớm máu.
Thịnh Minh Ngôn hoảng hốt đi tìm đồ y tế. Tề Hám vội đi học, không có thời gian để đợi, liền lấy bật lửa ra, dùng đầu ngón tay quẹt bánh xe tạo ra một ngọn lửa rồi mặt không biến sắc hơ qua vết thương hai lần để cầm máu.
Lúc này Thịnh Minh Ngôn mới tìm được một miếng băng urgo đưa qua. Tề Hám chỉ liếc một cái tỏ ý không cần rồi cầm sách vở sải bước rời đi.
2.
Trong mắt người ngoài, Tề Hám là một người kiêu ngạo và độc lập, luôn tự cho mình là thanh cao, tỏ ra bề trên, nhưng dường như lại có chút tốt bụng một cách khờ khạo.
Tề Hám dùng máy ảnh chụp lại vở ghi rồi đăng lên album trên mạng xã hội. Tạ Trục chống cằm, uể oải xoay bút, hỏi: "Cậu không thấy phiền à? Ngày nào cũng làm thế."
"Phiền chứ," Tề Hám mở vở bài tập ra bắt đầu làm các câu hỏi lý thuyết, "nhưng tôi cũng được lợi từ họ còn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!