1.
"Mẹ ơi, con không học piano nữa đâu."
Bàn tay đang gắp thức ăn của mẹ Yến khựng lại, bà nghiêng đầu nhìn cậu con trai vừa thốt ra câu đó. Yến Nghiêu chỉ lặng lẽ nhìn lại mẹ, âm thầm khẳng định cho lựa chọn của mình.
"Học không vui à con? Hay là đổi trung tâm khác nhé?"
"…Con không thích âm nhạc."
Đối với Yến Nghiêu, học piano là phải ngồi ngay ngắn một chỗ, lặp đi lặp lại những bản nhạc đã luyện đến hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Lưng eo căng cứng, mười đầu ngón tay như bị gông cùm. Cậu không thích sự ràng buộc, thế nên, cậu thậm chí đã bắt đầu căm ghét âm nhạc.
Mẹ Yến gắp một cái cánh gà vào bát cậu, ôn tồn khuyên nhủ: "Con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, có thêm một tài lẻ vẫn hơn là không có gì. Công ty mình đang trong giai đoạn phát triển. Bố mẹ rất bận, không có thời gian để chu toàn việc nhà, con phải nghe lời ông bà nội nhé."
"…" Yến Nghiêu không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau, mẹ Yến trở về thành phố A. Bố mẹ bận rộn chuyện công ty, không có thời gian chăm lo cho cậu, thế nên Yến Nghiêu vẫn luôn sống cùng ông bà nội.
Đến cuối tuần, Yến Nghiêu lại như thường lệ đeo cặp, đạp xe đến trung tâm. Cậu luyện vài bản nhạc trong phòng đàn được một lúc rồi lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cốc cốc."
Cô giáo piano gõ lên nắp đàn để nhắc nhở, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu. Yến Nghiêu viện cớ đi vệ sinh để ra khỏi lớp rồi đứng ở hành lang ngắm nhìn đàn chim bay lượn bên ngoài.
Là chim én. Chúng sà xuống thật thấp lướt qua ngọn cây, chợt đến rồi chợt đi.
Đàn én lại đậu trên dây điện một thoáng, rồi lại sải cánh bay vút lên trời cao. Yến Nghiêu vẫn đứng bất động bên trong khung cửa sổ.
"Yến Nghiêu." Cô giáo piano tìm đến, giọng có chút bực bội. "Ngẩn ngơ cái gì thế? Ông nội em gọi điện dặn tan học là về nhà ngay đấy."
Tan học, Yến Nghiêu không nán lại mà về thẳng nhà. Cậu vừa mở cửa bước vào, ông nội đang ngồi trên ghế sô pha liền đứng bật dậy đón, vừa đỡ lấy cặp sách giúp cậu vừa kéo cậu vào phòng khách.
"Ồ, Tiểu Yến về rồi đấy à."
Yến Nghiêu nhìn về phía người lớn tuổi vừa gọi mình, đó là phó hội trưởng của hiệp hội thư pháp. Cậu lễ phép đáp lại một tiếng rồi đi đến ghế sôfa ngồi xuống. Bà nội tươi cười rạng rỡ bóc cho cậu một quả cam. Yến Nghiêu vừa ăn được một múi thì ông nội đã giục cậu ra viết mấy chữ cho mọi người xem.
Yến Nghiêu nuốt miếng cam, nhìn nghiên mực, bút lông, giấy và mực tàu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn rồi lẳng lặng đứng dậy viết hai câu thơ.
Mấy người khách vây quanh bàn xem chữ của cậu, luôn miệng khen ngợi, lại còn nói với ông nội rằng nhà ông có người nối dõi rồi, khiến ông nội Yến mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý.
Yến Nghiêu cau chặt mày, lờ đi những lời tán dương đó, cúi đầu chăm chú chùi vết mực vô tình dính trên tay, nhưng đã chà đến mức tay đỏ ửng lên mà vẫn không sạch.
2.
Yến Nghiêu tập nhảy xong, mồ hôi đầm đìa nằm ngửa trên sàn, mắt đăm đăm nhìn tấm gương trên trần nhà. Buổi tập rõ ràng đã kết thúc, nhưng trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc đệm với tiết tấu mạnh mẽ, dồn dập.
Bum! Bum! Bum bum!
Ồn ào quá, phiền chết đi được! Yến Nghiêu bực bội vò đầu, bịt tai lại, không muốn nghe thứ âm nhạc đó nữa.
Nằm chán chê xong, Yến Nghiêu về nhà rồi trông thấy bố mình, người mà cậu đã nửa học kỳ không gặp. Bước chân cậu khựng lại, ngơ ngác một lúc mới cất tiếng gọi: "Bố ạ."
Bố Yến bước tới, ướm tay l*n đ*nh đầu cậu rồi mỉm cười nói: "Lại cao lên rồi, dạo này con học hành thế nào?"
Yến Nghiêu nhìn bố, lần gặp trước cậu mới chỉ cao đến cằm ông, bây giờ đã đến mũi rồi, quả thật đã lớn hơn không ít.
"À, bài thi tháng vừa rồi con đứng nhất khối."
"Giỏi lắm! Con có muốn gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!