Sau khi tan làm và mua thức ăn xong, Yến Nghiêu vừa về đến nhà đã phát hiện lá thư và đóa hồng giấy trên tủ lạnh đã được Tề Hám cất đi. Cậu mím môi, tưởng tượng dáng vẻ người yêu cúi mắt đọc thư rồi bất giác mỉm cười, sau đó lấy các nguyên liệu ra sắp xếp.
Cậu mang những thứ cần dùng vào bếp, cúi người định lấy bát đĩa trong tủ thì bất ngờ thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên cánh tủ, chỗ tay nắm còn treo một sợi dây chuyền mới. Động tác của Yến Nghiêu khựng lại, cẩn thận đưa tay gỡ mẩu giấy xuống.
— Tương lai có em.
Mực thấm qua lớp giấy mỏng. Nét chữ của Tề Hám rất phóng khoáng, mạnh mẽ rắn rỏi. Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà được anh viết vô cùng đẹp.
Đầu ngón tay Yến Nghiêu miết những nét chữ nổi cộm trên giấy, trân trọng như đang v**t v* lời tình anh gửi gắm cho mình.
***
Sau tiết Lập hạ, trời ngày một nóng hơn. Tề Hám chỉ ở trong phòng làm việc được một hai tiếng là lại phải bước ra ngoài để hít thở hạ nhiệt.
Hôm nay tình cờ là Chủ nhật, Yến Nghiêu được nghỉ một ngày ở nhà. Cậu đang đứng trước tủ lạnh mở cửa và suy nghĩ gì đó, nghe tiếng Tề Hám đi ra liền lấy một hộp dưa hấu đã cắt sẵn. Cậu mở nắp, cầm chiếc nĩa nhỏ xiên một miếng đưa tới trước miệng anh.
Tề Hám nhận lấy chiếc nĩa từ tay cậu, những ngón tay nóng ran của anh lướt qua bàn tay mát lạnh vì ở trong phòng điều hòa của Yến Nghiêu. Thanh niên lật tay lại, nắm nhẹ tay anh truyền chút hơi mát qua rồi cúi mắt, giọng có chút xót xa: "Nóng thế này… thật sự không lắp điều hòa được ạ?" Vừa nói, cậu vừa lấy hai tờ giấy ăn chấm mồ hôi trên trán cho Tề Hám.
"Tiếng ồn lớn quá, ảnh hưởng đến việc thu âm." Tề Hám chậm rãi nhai miếng dưa hấu, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi đôi chút. Anh đổi chủ đề: "Em đứng đây làm gì thế?"
Yến Nghiêu ném giấy ăn vào thùng rác, đáp: "Nhóm Ân Dã vừa bảo tối nay qua ăn cơm, em thấy nhà mình hết đồ ăn rồi." Nói xong cậu lại sờ tay Tề Hám, cảm thấy nhiệt độ đã bình thường trở lại. "Nên em đang nghĩ xem mua gì, anh muốn ăn gì không?"
"Gì cũng được. Ân Dã biết làm sườn xào chua ngọt, em cứ mua một ít về để cậu ta tự làm."
"…Thôi em không đi nữa đâu."
Tề Hám xiên một miếng dưa hấu, không cho cậu nói lời nào mà đưa thẳng đến bên môi Yến Nghiêu. Dưới ánh nhìn chăm chú đầy áp lực của anh, Yến Nghiêu đành há miệng ăn hết miếng dưa, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại, chẳng còn ỉu xìu như lúc nãy.
"Em đi, em đi ngay đây." Yến Nghiêu hoàn toàn chẳng có chút lập trường nào, dễ dàng thay đổi quyết định. Vành tai đỏ ửng, tay đút chìa khóa xe vào túi rồi ra ngoài mua thức ăn.
Đợi Yến Nghiêu mua thức ăn về, mấy người kia đã đến. Thấy cậu về, ai nấy cùng nhau bắt tay vào nấu nướng, trong nhà lập tức rộn ràng hẳn lên.
Món sườn xào chua ngọt của Ân Dã trông ít nhất cũng ăn được, Cao Thanh cũng dần học được cách làm vài món đơn giản, còn Tề Hám thì ở ngoài pha một bình rượu hoa quả độ cồn thấp. Trong khi đó, Lâm Băng và Yến Nghiêu đảm nhận vai trò bếp chính trong bếp. Mấy người phân công công việc rõ ràng, cùng nhau sơ chế nguyên liệu, nấu nướng rồi dọn đồ ăn lên bàn.
"Cạn ly! Thiên trường!" Lâm Băng giơ ly rượu hoa quả ra phía trước.
Cao Thanh vội vàng cầm ly của mình chạy tới, hét lên: "Cụng nào!"
Thế là mọi người cùng nhau nâng ly và cụng ly.
Lâm Băng cười và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cao Thanh sà tới ôm eo cô, cử chỉ vô cùng thân mật. Yến Nghiêu thì cúi xuống nắm lấy tay Tề Hám, đan mười ngón tay vào nhau rồi giơ lên làm dấu V trước ống kính. Ân Dã hết nhìn qua trái rồi lại ngó qua phải, chẳng nghĩ ra tư thế nào, cuối cùng đành giơ ngón tay cái về phía máy ảnh.
Mọi người quây quần vừa ăn vừa trò chuyện. Tề Hám chủ yếu là nghe chứ ít khi nói, còn Yến Nghiêu thì đeo bao tay dùng một lần, vừa bóc tôm vừa hóng chuyện. Cậu thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi về tình hình công việc, trong khi bát tôm đã bóc vỏ trước mặt ngày một đầy lên.
Cao Thanh ghé sát lại hỏi: "Công việc bận không?"
Miệng thì hỏi nhưng đôi đũa trên tay lại không để yên, vươn sang định gắp con tôm trong bát của Yến Nghiêu. Yến Nghiêu liền dùng cùi chỏ huých hắn ra, trừng mắt lườm một cái rồi đáp: "Không bận."
Bị lườm nguýt, Cao Thanh tức đến nỗi đặt đũa xuống, vẻ mặt không phục, vừa dịch ghế dồn Yến Nghiêu về phía Tề Hám vừa lẩm bẩm: "Xê ra, xê ra. Chắc mày chỉ muốn ngồi hẳn vào lòng chồng mày rồi mớm cho nhau ăn thôi ấy nhỉ? Khiếp, dính hơn cả sam."
Yến Nghiêu bị hắn ép cho phải nhích người sang một chút nhưng cũng chẳng thèm cãi lại. Cậu tháo bao tay, đẩy bát tôm đến trước mặt Tề Hám rồi tủm tỉm cười nhìn anh.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa rồi vào phòng làm việc của Tề Hám chơi. Phòng làm việc của anh được thu dọn rất gọn gàng, sạch sẽ, các loại nhạc cụ đều không một hạt bụi. Cao Thanh và Lâm Băng chen chúc nhau trên một chiếc ghế sofa nhỏ, còn Yến Nghiêu thì ngồi trên ghế đàn piano, tay chống cằm ngắm Tề Hám ôm đàn guitar đệm nhạc cho Ân Dã cầm điện thoại nhìn lời bài hát.
Cậu nhìn những ngón tay Tề Hám tùy ý gảy lên dây đàn, vẻ mặt anh hiếm khi lại thư thái và dịu dàng đến vậy khiến cậu cũng bất giác mỉm cười. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tề Hám nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi cũng đang vương một nụ cười rất nhẹ.
Đợi Ân Dã hát xong, Tề Hám hỏi cậu: "Có muốn đàn lại bài đó không?"
Tuy là đang hỏi, nhưng hành động của anh đã quyết định thay Yến Nghiêu. Người đàn ông đặt cây guitar xuống, ngồi vào bên cạnh dàn trống, mở nhạc đệm trên điện thoại rồi nói: "Tôi sẽ chơi cùng em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!