Chương 50: (Vô Đề)

Tề Hám nhìn vẻ mặt cậu, khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý rồi thẳng lưng dậy, lấy miếng gảy đàn trên miệng đối phương xuống.

Yến Nghiêu cúi đầu nhìn miếng gảy đàn đang khẽ đung đưa trước ngực, giọng Tề Hám vang lên từ trên đỉnh đầu: "Họ ở khách sạn à?"

Yến Nghiêu vẫn cúi đầu đáp một tiếng, nói ra tên khách sạn. Trông cậu có vẻ không vui, tay cứ mân mê miếng gảy đàn mãi. Cậu cúi đầu một lúc lâu mà không nghe thấy Tề Hám nói gì thêm, trong lòng bắt đầu thấy sốt ruột. Cậu vội ngẩng đầu lên thì thấy Tề Hám đang lơ đãng lướt điện thoại trả lời tin nhắn.

Yến Nghiêu: "…Anh."

Tề Hám dời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang mặt cậu rồi nói: "Ân Dã nhắn tin cho tôi, bảo là có mang rượu mới ủ đến."

Yến Nghiêu cau mày. Cậu không muốn rời đi lúc này, vì nếu về thì lại là một đám người tụ tập, mà cậu chỉ muốn ở riêng với Tề Hám thôi!

Yến Nghiêu nghe chính mình lên tiếng: "Để mai lấy cũng được mà anh."

Tề Hám tiếp tục quan sát vẻ mặt cậu. Yến Nghiêu là người không giấu được cảm xúc, vui thì cười, không vui là sa sầm mặt mày ngay lập tức. Ví như bây giờ, mặt cậu sắp dài tới tận tâm Trái Đất rồi.

Tề Hám hờ hững "ồ" một tiếng, giọng điệu nghe qua thì bình thường nhưng lại phảng phất chút trêu chọc: "Tổn thất hai chai rượu, cậu định đền bằng gì đây?"

"Em… hay em mời anh uống nhé?" Yến Nghiêu cẩn trọng hỏi.

Việc Tề Hám không đòi hỏi gì cả khiến Yến Nghiêu không chắc phải làm thế nào mới vừa lòng anh. Cậu chỉ biết kéo tay áo Tề Hám, dẫn anh vào một quán bar để thực hiện lời hứa đền rượu của mình.

Một nam phục vụ từ phía đối diện đi tới, nở nụ cười xã giao và chào hỏi: "Chào hai anh đẹp trai, có cần…"

"Không cần, cảm ơn." Yến Nghiêu lên tiếng cắt ngang, kéo Tề Hám đi thẳng vào trong.

Nhạc trong bar quá ồn ào, Yến Nghiêu nghe mà thấy hơi khó chịu. Cậu nghĩ thính giác của Tề Hám nhạy bén như vậy, chắc chắn còn khổ hơn. Vì vậy, cậu dừng bước, không định đi vào nữa. Cậu lùi lại một bước, định kéo Tề Hám ra ngoài, nhưng người đàn ông ở phía sau đã nhận ra hành động của cậu. Anh khẽ đẩy vai thanh niên, chỉ tay về một hướng, giọng nói vang lên ngay sau tai: "Đến quầy bar đi."

Yến Nghiêu vội lắc đầu nguầy nguậy: "ANh, mình đừng vào nữa."

"Đi tiếp đi." Tề Hám vừa nói vừa lách người qua, đi lên phía trước. Yến Nghiêu đành phải lẽo đẽo theo anh đến quầy bar.

Tề Hám ngồi xuống chiếc ghế cao, gọi một ly rượu. Bartender tỏ vẻ đã hiểu, quay sang nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh. Đầu óc Yến Nghiêu lúc này chỉ toàn ý nghĩ muốn mau chóng kéo Tề Hám rời đi, nên thuận miệng đáp: "Giống anh ấy."

Yến Nghiêu chưa từng đến những nơi ăn chơi thế này. Cậu vốn tưởng quán bar cũng chỉ giống như "Hàm Cẩu" phiên bản náo nhiệt hơn một chút, nhưng vào rồi mới biết chúng khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, tại sao ở đây toàn là đàn ông?

Tề Hám ngồi bên cạnh lại mở điện thoại ra. Anh liếc nhìn thời gian, thấy buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn đã kết thúc được hai mươi phút rồi nên chuyển sang Weibo, đăng bài viết đã soạn sẵn từ trước.

"Chà, lâu rồi không thấy đến." Một người từ phía trong quầy bar chen ra, nói với Tề Hám.

Người đó đeo đầy khuyên trên mặt, vẻ mặt trông khá cau có. Gã liếc nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh với ánh mắt đầy trêu chọc, rồi thở dài một hơi, giả bộ ai oán nói với Tề Hám: "Lại có mới nới cũ rồi đấy."

"Ai là người cũ cơ?" Tề Hám tắt điện thoại, đáp lại lời trêu chọc.

Gã mặt khuyên vẫn tự biên tự diễn với giọng điệu đầy oán trách: "Haizz, đúng là bắc phoi mà, bắc – phoi."

Yến Nghiêu vốn đã bực mình, thấy gã này thì sắc mặt lại càng khó coi hơn mấy phần. Cậu nhìn bartender đang điên cuồng lắc bình shaker, rồi nói: "Cho tôi mang về."

"Hả???" Đối phương kinh ngạc đến mức dừng cả động tác lại.

Gã mặt khuyên đứng bên cạnh cười đến méo cả miệng, hai tay chống lên mặt bàn nói: "Cậu em ơi, cậu không biết đây là đâu à?"

Yến Nghiêu "chậc" một tiếng, giọng thiếu kiên nhẫn: "Quán bar cho đồng tính nam, thì sao?"

Gã mặt khuyên cười phá lên một tiếng "Ồ~", rồi chỉ tay về phía Tề Hám, nói: "Anh ta là khách quen ở đây đấy nhé, cho nên…" Gã vừa nói vừa giơ ngón tay, huơ huơ trước mặt Yến Nghiêu, "… không phải đàn ông tốt đâu~"

Đôi mày sắc bén của Yến Nghiêu lạnh lùng nhìn gã, môi mím chặt. Gã mặt khuyên thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là không đùa được, nhưng miệng vẫn tiếp tục chọc tức: "Cậu xem anh ta ra vẻ nghiêm túc thế thôi, chứ trong lòng chưa biết đang mưu tính chuyện gì đâu. Đàn ông không bao giờ để lộ cảm xúc mới là loại đàn ông tồi tệ nhất đấy."

Yến Nghiêu sa sầm mặt mày, nhếch mép cười lạnh. Ngay khi cậu định mở miệng, Tề Hám đột nhiên gọi: "Yến Nghiêu, mặc kệ gã ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!