Yến Nghiêu đang trong giờ huấn luyện thì chuông báo độn vang lên. Ở thành phố nhỏ, xác suất xảy ra hỏa hoạn lớn là rất thấp, đa phần chỉ là cháy bếp hoặc trẻ con bị kẹt ở đủ mọi nơi kỳ quái.
Tiếng chuông báo lần này là cứu nạn cứu hộ. Yến Nghiêu thay đồng phục cứu hộ rồi vội vã chạy đến khu nhà sinh hoạt chung ở tầng một của một khu dân cư. Người báo án nói rằng tay của một đứa trẻ bị kẹt vào khe hở của cửa kính lùa. Sau khi mang theo máy cưa không răng* từ trên xe chạy đến hiện trường, họ phát hiện đứa bé đang gào khóc thảm thiết, còn người mẹ đứng bên cạnh cũng đang sốt ruột không yên.
Những người dân hiếu kỳ vây xem đều nhíu mày lo lắng cho xương khớp chưa phát triển hoàn thiện của đứa trẻ.
(Chú thích: Máy cưa không răng là một loại máy cưa chuyên dụng trong cứu hộ, thường dùng đĩa cắt tốc độ cao (như đĩa kim cương hoặc đĩa mài) thay vì lưỡi cưa có răng, dùng để cắt kim loại, bê tông, kính cường lực.)
Yến Nghiêu ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng ngón tay của bé. Khe cửa rất hẹp, các ngón tay rõ ràng đã bị sung huyết, sưng tấy và chuyển sang màu tím bầm. Cậu vừa trấn an tinh thần của đứa bé và người mẹ vừa chỉ huy một đồng đội chuẩn bị triển khai cứu hộ. Người đồng đội tên Hướng Văn Phi lập tức trèo lên chiếc thang đã dựng sẵn, khởi động máy cưa không răng chuẩn bị cắt khung cửa.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ màu đen xông tới chặn họ lại, giọng điệu vô cùng gay gắt: "Không được phá cái cửa này! Chúng tôi đã liên hệ nhân viên sửa chữa chuyên nghiệp đến rồi!"
Yến Nghiêu từng đi cứu hộ vô số lần, kiểu người nào mà chưa từng gặp, nhưng thái độ ngang ngược, coi mình là đúng của đối phương đã khiến đứa trẻ bị kẹt tay hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thoát ra được. Gặp phải trường hợp này, bất cứ ai cũng sẽ nổi nóng. Bản thân cậu vốn dĩ chẳng phải người lành tính gì. Bị câu nói đó chọc giận, thanh niên cũng bốc hỏa, nghiêm giọng quát: "Tôi là lính cứu hỏa, tôi chính là bên chuyên nghiệp đây! Các người có bản lĩnh gì mà cứu?
Tay đứa bé kẹt lâu như vậy, nếu không cung cấp đủ máu dẫn đến hoại tử, máu dồn ngược trở lại thì hậu quả nghiêm trọng thế nào, ông có biết không? Ông gánh nổi trách nhiệm này không?"
Người đồng đội bên cạnh nhận thấy cảm xúc của cậu đang mất kiểm soát, vội vàng vỗ vai kéo Yến Nghiêu bình tĩnh lại. Nhân viên quản lý tòa nhà vừa định nói thêm gì đó đã bị một tràng của Yến Nghiêu chặn họng, không đáp lại được lời nào. Hậu quả của việc đắc tội với lính cứu hỏa rất nghiêm trọng, mà đó thực sự chẳng phải thứ ông ta có thể gánh vác nổi.
Yến Nghiêu nuốt lại những lời định nói vào trong, ra hiệu cho Hướng Văn Phi đang đứng trên thang tiếp tục công việc. Bản thân cậu thì cởi áo khoác cứu hộ của mình ra, trùm lên đầu đứa trẻ để che chắn cho bé khỏi những tia lửa b*n r* khi cắt cửa kính.
Mẹ của bé gái đã gọi 120, khi bác sĩ vừa chạy tới thì họ cũng hoàn thành việc cứu hộ. Yến Nghiêu vội vàng gọi bác sĩ lại kiểm tra tình hình vết thương. Đứa trẻ bị thương khá nghiêm trọng nên đã được đưa đến bệnh viện chữa trị. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ cũng rời khỏi khu dân cư để trở về trạm cứu hỏa.
Sắp xếp xong trang thiết bị, cả đội đi về phía nhà ăn. Chị gái nhân viên bếp vừa nấu xong bữa tối, trên bàn ăn bày biện đầy những món nóng hổi. Hướng Văn Phi chạy vội đến ngồi phịch xuống bàn, cầm đũa lên rồi thúc giục: "Nhanh lên nào, mẹ nó, ăn cơm mà cũng lề mề thế à?"
Một đồng đội khác ngồi xuống bên cạnh cậu ta, đáp: "Rồi rồi rồi, tôi cũng chẳng muốn ăn được nửa bữa lại phải chạy đi làm nhiệm vụ đâu."
Yến Nghiêu nghe thấy Hướng Văn Phi văng tục, lập tức cảnh cáo: "Ăn nói cẩn thận chút."
Giọng cậu vừa dứt thì chuông báo động lại vang lên. Lần này là chuông báo cháy. Hướng Văn Phi vừa gắp một đũa thịt lợn xào cần tây nhét vào miệng, đành vội vã đặt đũa xuống rồi lao ra ngoài. Yến Nghiêu phản ứng nhanh hơn, cơ thể còn chưa kịp ngồi xuống nên đã chạy đầu tiên. Cậu lao đến nhà xe, nhanh chóng mặc đồ chống cháy, xách mũ bảo hiểm rồi nhảy lên xe cứu hỏa.
Vài giây sau, các đồng đội khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chiếc xe cứu hỏa lập tức khởi động, lao đến hiện trường.
Giờ cơm tối đặc biệt dễ xảy ra báo cháy. Việc sử dụng bếp ga hoặc bếp từ không đúng cách rất dễ gây ra các vụ hỏa hoạn nhỏ. Người báo án lần này cho biết ga bùng lên làm cháy nhà bếp, may mắn là mọi người đã sơ tán hết, trong nhà không còn ai.
Ngay khi đến hiện trường, công tác dập lửa lập tức được triển khai. Chỉ đạo viên Lưu Đống Lương bắt đầu chỉ huy các đội viên hành động. Yến Nghiêu và Hướng Văn Phi dẫn theo hai người khác đeo mặt nạ phòng độc, vác theo ống dẫn nước xông lên tầng bốn để lôi bình ga ra ngoài trước.
Đám cháy này không được coi là lớn, những vật dễ cháy trong bếp gần như cũng đã cháy hết. Trước mắt Yến Nghiêu toàn là khói, cậu cố gắng phân biệt vị trí của bình ga đang bốc cháy. Hướng Văn Phi vừa định xông lên đã bị Yến Nghiêu giữ lại: "Để tôi đi, cậu ở lại xem còn vật gì dễ cháy không."
Dứt lời, cậu lao đến xách bình ga chạy xuống dưới lầu. Những người khác tuân theo lệnh của cậu, ở lại trong phòng để kiểm tra lại lần nữa, sau đó dùng bộ đàm phối hợp với đồng đội dưới lầu dập lửa.
Ngọn lửa nóng rực phun ra từ miệng van bình, dù đã đeo găng tay chống cháy vẫn cảm thấy bỏng rát. Hơi thở của Yến Nghiêu trở nên nặng nhọc, Yến Nghiêu xách bình gas cháy ngùn ngụt chạy xuống bốn tầng lầu. Việc xách theo một bình ga đang cháy hừng hực trên tay tiềm ẩn mức độ nguy hiểm nhất định, thế mà cách đó không xa vẫn có người dân tụ tập xem náo nhiệt Cậu sốt ruột quát lớn: "Mọi người tránh ra hết đi!"
Có đội viên can thiệp phối hợp sơ tán người dân. Yến Nghiêu đặt bình ga xuống một bãi đất trống, một đồng đội khác lập tức phối hợp phun nước vào bình ga. Sau khi nhiệt độ giảm xuống, cậu lấy một miếng giẻ ướt trùm lên miệng van rồi vặn khóa chặt lại.
Giải quyết xong bình ga, Yến Nghiêu quay trở lại tầng bốn, phối hợp cùng Hướng Văn Phi dập tắt hoàn toàn đám cháy.
Công tác cứu hỏa kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Sau khi thu dọn thiết bị, hai người mỗi người xách hai cuộn ống dẫn nước nặng trịch xuống lầu. Lúc rời khỏi hiện trường, bộ đồ chống cháy của cả hai vẫn còn bốc khói.
Yến Nghiêu dùng chút nước còn sót lại ở trụ cấp nước dội lên người để hạ nhiệt, sau đó trèo lên xe cứu hỏa. Vừa về đến trạm ăn cơm, tiếng chuông báo động lại vang lên.
Thể lực mới hồi phục một chút đã lại phải xuất quân, thực sự là một thử thách lớn về sức bền. Lần này là một trạm phế liệu bị cháy. Đám cháy kéo dài gần ba tiếng mới dập xong, xong việc ai nấy đều nhếch nhác, mặt mũi lem luốc, trên quần áo cứu hộ toàn bụi than đen xì.
Cả đội vừa mệt vừa đói. Sau khi đậu xe gọn vào lề, họ nhảy xuống xe, ghé vào một quán ăn ven đường gần trạm.
Quán nhỏ, bàn ghế không có nhiều, Yến Nghiêu nhường ghế cho mọi người, còn mình thì ngồi lên một thanh lan can, bê hộp cơm rang ăn ngấu nghiến.
Trước khi cậu được điều đến đây, mọi người vẫn thường xuyên ra quán này ăn xiên nướng, ăn cơm, nên đã rất thân quen với ông chủ. Thấy Yến Nghiêu là người mới, ông chủ bèn hỏi thêm đôi câu.
Hướng Văn Phi miệng vẫn còn đầy mì xào, nói năng không rõ ràng: "Đây là tổ trưởng mới của bọn tôi, vừa mới chuyển đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!