"Ừm, tôi cũng không thích cậu ta." Tề Hám đưa tay vỗ nhẹ đầu Yến Nghiêu, nhìn mái tóc bồng bềnh của cậu xẹp xuống rồi nói: "Vào trong đi."
Cái vỗ đầu này của anh như vuốt phẳng lại bộ lông đang xù lên của Yến Nghiêu, tâm trạng cậu lập tức bình ổn trở lại. Cậu ngoan ngoãn gật đầu "vâng" một tiếng rồi nói: "Vậy em đi thật đây, anh giữ gìn sức khỏe nhé."
Nhìn Yến Nghiêu cứ đi vài bước lại ngoảnh đầu lại cho đến khi qua cổng an ninh rồi khuất dạng ở cửa lên máy bay, Tề Hám mới quay người rời khỏi sân bay về nhà. Anh chuyển những món Yến Nghiêu tặng về nhà, lắp đặt trong phòng làm việc, sau đó thử chỉnh âm và dùng thử. Cảm giác rất thoải mái, chất lượng âm thanh thu được cũng rất rõ ràng, tiện hơn một chút so với bộ anh vẫn thường dùng.
Bố mẹ Tề về nhà trước bữa tối. Mẹ anh đã mua rất nhiều đồ ăn để nấu một bàn thịnh soạn. Bố Tề nói ngày kỷ niệm ngày cưới cũng chẳng thấy bà để tâm đến thế, nhưng mẹ anh chỉ bảo ông đừng xía vào.
Sau bữa cơm, mẹ Tề cất những nguyên liệu chưa dùng hết vào tủ lạnh thì thấy chiếc bánh kem bên trong, bà khựng lại hỏi: "Con mua bánh à?"
Bà thừa biết Tề Hám không thích đồ ngọt, nhưng nghĩ mãi cũng không ra có người bạn nào lại tặng bánh kem cho con trai mình.
"Bạn con tặng." Tề Hám đi đến bên cạnh mẹ, xách chiếc bánh được giữ lạnh ra ngoài.
Một khi Yến Nghiêu đã tặng thì ít nhiều cũng phải ăn một chút. Tề Hám mở hộp bánh ra, ngón tay khều nhẹ món đồ trang trí hình cây đàn piano nhỏ trên mặt bánh, lấy nó xuống rồi cắt cho bố mẹ mỗi người một miếng, bản thân anh cũng cắt một miếng nhỏ. Phần còn lại được anh cắt rồi mang cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm.
Tin nhắn của Yến Nghiêu hiện lên ở đầu màn hình điện thoại.
Yến Nghiêu: Anh ơi em đến nơi rồi.
Cậu lại gửi thêm một tấm ảnh selfie, chỉ lộ nửa khuôn mặt, phía sau là tấm biển chỉ dẫn của sân bay thành phố B.
Tề Hám: Về sớm đi.
Yến Nghiêu trả lời ngay tức khắc: Biết rồi ạ, anh ăn bánh kem chưa?
Tề Hám chụp một tấm ảnh tay mình đang cầm khay bánh rồi gửi qua.
Tề Hám: Đang ăn.
Yến Nghiêu: Em l**m l**m tay.
Tề Hám: …
Yến Nghiêu đã thu hồi một tin nhắn.
Yến Nghiêu: Không ngọt lắm đâu anh! Em không chọn nhiều đường, kem cũng là loại ít ngọt.
Bánh đúng là không ngọt lắm, đối với Tề Hám thì độ ngọt vừa phải. Nhưng dù sao thì đồ ngọt ăn nhiều cũng sẽ thấy ngán, thế nên anh chỉ ăn một chút rồi đặt xuống.
Yến Nghiêu: Em vốn định tự làm một cái có tạo hình, nhưng thợ làm bánh bảo em làm xấu quá nên đưa cho em mấy món đồ trang trí thôi. [Khóc]
Tề Hám: Không sao, vị rất ngon.
Yến Nghiêu: Vậy thì được rồi, em phải về đơn vị trước đây, anh nghỉ sớm nhé.
Tề Hám: Đi đường cẩn thận.
Yến Nghiêu: Biết rồi ạ.
Tề Hám đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt dò xét của bố mình. Anh thản nhiên vứt khay bánh vào thùng rác. Bố Tề rút một tờ khăn giấy, thong thả lau miệng, rồi nói đầy ẩn ý: "Cây vạn tuế trong nhà nở hoa rồi."
Tề Hám thấy buồn cười, bèn đáp lại với thái độ dửng dưng: "Con lên lầu đây, bố ngủ sớm nhé."
Ngày hôm sau, Từ Tri Hàn gọi anh qua một chuyến. Sân khấu của y thay đổi vị trí, cần phải xem lại hiện trường, nhân tiện nhờ Tề Hám đàn thử tại chỗ để kiểm tra hiệu ứng ánh sáng.
Kể từ khi giải quyết xong tay săn ảnh theo đuôi, mỗi lần Tề Hám ra ngoài không còn cảm nhận được ánh mắt của người khác nữa. Anh đến địa điểm tổ chức concert, lúc nói chuyện có nhắc qua việc này với Từ Tri Hàn. Từ Tri Hàn "ồ" lên một tiếng, nói: "Lạ thật, mỗi lần bám tôi là bọn chúng bám ít nhất cả tháng, sao đến cậu lại bỏ cuộc nhanh thế?"
Tề Hám lật lật tập nhạc phổ trong tay, khẽ "ừm" một tiếng rồi nói: "Đánh cho một trận rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!