Chương 47: (Vô Đề)

Câu nói này của cậu không được Tề Hám đáp lại, Yến Nghiêu chỉ đành hơi lúng túng xoa sau gáy.

Cả hai cùng nhau chuyển đồ ra ngoài, xếp vào cốp xe, vài món không vừa thì để ở hàng ghế sau. Tề Hám đóng cửa xe rồi nhìn Yến Nghiêu đang đứng bên cạnh, hỏi cậu: "Khi nào cậu về thành phố B?"

"Em… Anh có việc gì ạ?" Yến Nghiêu hỏi lại.

Tề Hám không nói gì, anh mở cửa ghế phụ, lấy một chiếc phong bì từ trên ghế đưa cho cậu. "Đây là bốn vé xem concert của Từ Tri Hàn, cậu về đưa ba vé còn lại cho ba đứa kia."

Yến Nghiêu nhận lấy phong bì, gật đầu lia lịa, do dự một lúc mới nói: "Em… vé máy bay của em lúc 3 giờ chiều."

Tề Hám "ừm" một tiếng, cúi xuống xem đồng hồ, hiện tại đã 10 giờ 30. Vừa lên xe, anh vừa nói: "Lên xe đi, tôi đưa cậu đi ăn."

Nghe người đàn ông nói vậy, Yến Nghiêu vội mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Vì mặt Yến Nghiêu có vết thương nên phải kiêng một số món. Đến nhà hàng, cậu đã nhờ nhân viên gợi ý vài món có thể ăn được. Tề Hám thản nhiên dùng một tay nắm hờ chống lên đầu, mắt nhìn xuống điện thoại. Yến Nghiêu liếc thấy màn hình điện thoại của Tề Hám vẫn còn vỡ nát, bèn nói: "Anh ơi, hay là anh đi thay màn hình đi, vỡ thế này hại mắt lắm."

Tin nhắn là của mẹ Tề gửi tới, hỏi trưa nay anh có về nhà ăn cơm không. Tề Hám gõ chữ trả lời rằng không về, sẽ ăn ở ngoài, miệng thì ậm ừ đáp lại Yến Nghiêu một tiếng, xem ra không để tâm cho lắm.

"Hay là… em đưa anh cái điện thoại kia nhé, em chưa bóc seal đâu." Yến Nghiêu lại nói.

Tề Hám ngước mắt lên nhìn cậu, vẻ mặt và giọng điệu đều nhàn nhạt: "Cậu có bóc hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Yến Nghiêu nhận ra cứ mỗi lần mình nhắc đến chuyện này là Tề Hám lại phản ứng rất lạnh lùng, rõ ràng là cố tình, thế nên cậu đành im bặt không dám nhắc lại nữa.

Nhân viên đẩy xe đồ ăn đến để dọn món. Yến Nghiêu chống bên tay không bị thương lên bàn, lười biếng gục đầu lên tay mình. Cậu chăm chú nhìn dáng vẻ lẫn cử chỉ có phần uể oải của Tề Hám, cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa liền mở lời hỏi: "Anh ơi, khi nào anh về thành phố B thế? Khi nào chúng ta mới hết xa nhau vậy?"

Lời này vừa thốt ra, tay nhân viên đang dọn món cũng phải khựng lại. Cô liếc mắt nhìn hai người một lượt rồi vội vàng dọn nốt món ăn, lui khỏi phòng riêng.

Sau khi xử lý xong tin nhắn, Tề Hám mới nhìn sang Yến Nghiêu đang gục trên tay, nói: "Nói năng chú ý một chút, người ta hiểu lầm bây giờ."

Yến Nghiêu ngẩng đầu lên, cậu có lý lẽ của riêng mình, nói năng hùng hồn: "Em nói sai gì đâu. Em cũng đâu bảo là yêu xa. Chúng ta đúng là ở xa nhau mà, tình bạn nơi xa, không đúng à?"

"Ăn cơm đi," Tề Hám nói, không phản bác lại lý lẽ cùn của Yến Nghiêu.

Yến Nghiêu đứng dậy lấy bát của Tề Hám để múc canh cho anh, miệng vẫn luyên thuyên tiếp: "Anh vẫn chưa trả lời em."

Tề Hám nhận lấy bát canh cậu vừa múc đưa cho mình. "Sau concert của Từ Tri Hàn."

Yến Nghiêu ngồi xuống, lấy phong bì ra, rút một tấm vé để xem thời gian. Phát hiện cách thời gian concert diễn ra còn tận một tháng nữa, cậu đến cười cũng không nổi, tuyệt vọng "A" lên một tiếng, cả người cũng ỉu xìu.

Cơm nước xong đã gần 11 giờ rưỡi, hai người rời phòng riêng ra quầy lễ tân thanh toán. Lúc Yến Nghiêu định giành trả tiền với anh thì phát hiện điện thoại đã để quên trong phòng. Tề Hám vốn cũng không có ý định để cậu trả, anh quét mã rồi nói: "Vào trong lấy đi, tôi đợi cậu trên xe."

Khi Tề Hám một mình rời khỏi nhà hàng, anh vừa hay đi lướt qua một đôi nam nữ. Người đàn ông sau cặp kính nhìn Tề Hám một thoáng, sau đó kéo người phụ nữ đi vào trong.

Tề Hám không có phản ứng gì, anh móc chìa khóa ra mở cửa xe, ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn rồi tiện tay châm một điếu thuốc ngậm trong miệng đợi Yến Nghiêu ra.

Cửa ghế phụ sau đó được mở ra, nhưng người vào lại không phải Yến Nghiêu.

Thịnh Minh Ngôn khịt khịt mũi, mỉm cười nói: "Vẫn hút loại thuốc này à?"

Bàn tay Tề Hám đang đặt trên vô lăng nhấc lên, kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói rồi lại ngậm điếu thuốc vào miệng.

Anh không có phản ứng gì, dường như xem người bên cạnh là không khí.

Thịnh Minh Ngôn lấy một tấm thiệp cưới được làm tinh xảo từ túi trong áo vest ra, đặt bên cạnh cần số, nở nụ cười ôn tồn nhã nhặn, giọng điệu dịu dàng: "Anh Tề này, tôi sắp kết hôn rồi."

Sau khi kết hôn với thiên kim tiểu thư của công ty giải trí, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành người một nhà. Công ty sẽ không bao giờ "giúp người ngoài", mà chỉ tìm mọi cách để dập tắt những lời đồn thổi nhắm vào Thịnh Minh Ngôn.

Bấy giờ Tề Hám mới có phản ứng. Anh cầm tấm thiệp lên, tùy ý mở ra xem. Thiệp cưới viết tay trông rất có thành ý, nét chữ phóng khoáng trang nhã, xem ra ngay cả tấm thiệp cũng được đầu tư không ít công phu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!