Chương 45: (Vô Đề)

Câu chuyện tiếp diễn bằng việc Yến Nghiêu theo Tề Hám về nhà. Vì cái ôm ban nãy, niềm vui sướng và xúc động trong lòng cậu không sao kìm nén được, cứ thế trào ra ngoài khiến khóe môi bất giác cong lên.

Tề Hám mở khóa cửa để Yến Nghiêu vào huyền quan trước. Anh lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép bông sạch cho cậu thay, còn mình thì cởi áo khoác treo lên giá, sau đó cũng thay giày rồi dẫn Yến Nghiêu vào phòng khách.

Khi đèn trần được bật sáng, toàn bộ bố cục căn phòng hiện ra rõ mồn một. Phong cách trang trí khá giống với căn nhà của Tề Hám ở thành phố B, nhưng lại có phần ấm cúng hơn. Yến Nghiêu ngồi trên sofa, len lén liếc nhìn thêm vài lần, phát hiện phía sau bàn ăn còn có một quầy bar, trên chiếc tủ nền phía sau còn trưng bày không ít loại rượu quý.

Trên quầy bar có đặt một chai rượu tròn màu trắng rất bắt mắt. Yến Nghiêu hỏi: "Đó có phải là chai Ân Dã gửi cho anh dạo trước không?"

"Phải." Tề Hám đáp lời. Trong nhà đang bật điều hòa sưởi ấm nên anh xắn tay áo lên đến gần khuỷu tay rồi bước đến trước quầy bar, ra hiệu: "Nếm thử đi."

Yến Nghiêu ngồi đối diện quầy bar, dõi theo từng động tác của Tề Hám. Anh cúi người lấy một chiếc ly từ trong tủ ra, xoay nhẹ thân ly để họa tiết hướng về phía Yến Nghiêu rồi đặt xuống trước mặt cậu. Yến Nghiêu nhìn vào thân ly, phát hiện có hình mấy con chim én đang sải cánh bay cao, bên dưới còn có một dòng chữ tiếng Anh, mang ý nghĩa là "an lành".

Yến Nghiêu mân mê họa tiết trên ly, nhận ra đây là một chiếc ly gốm thủ công với hoa văn rõ nét và màu sắc tươi tắn. Thấy vẻ mặt yêu thích không nỡ rời tay của cậu, Tề Hám nói: "Tặng cậu đấy."

Yến Nghiêu cầm chiếc ly lên cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh."

Tề Hám chìa tay về phía cậu: "Để tôi gói lại."

"Bây giờ dùng luôn được không ạ?" Yến Nghiêu lên tiếng đề nghị.

Tề Hám gật đầu, cầm lấy chiếc ly rửa sạch, lấy một lượng đá viên vừa đủ từ tủ đông cho vào ly, sau đó rót rượu vào rồi đặt lại trước mặt Yến Nghiêu.

Trong lúc Yến Nghiêu còn đang cẩn thận ngắm nghía chiếc ly đựng rượu hoa quả, Tề Hám đã lấy một chiếc ly khác và tự pha cho mình thêm một ly nữa, động tác vô cùng thành thục liền mạch. Yến Nghiêu rút điện thoại chụp chiếc ly từ mọi góc độ, rồi khẽ nâng ống kính lên để thu cả bóng hình Tề Hám vào video.

Tề Hám nhấc tay, dùng hai ngón tay ấn nhẹ điện thoại của cậu xuống. Tay kia của anh cầm ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của Yến Nghiêu trên bàn, sau đó ngửa đầu uống cạn một cách dứt khoát. Xong xuôi, anh đổ đá viên vào bồn rửa rồi bắt đầu pha một ly khác.

Yến Nghiêu tắt điện thoại, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, mắt dõi theo những ngón tay thon dài đang vương vài giọt nước của người đàn ông. Khi anh nhấc tay lên, giọt nước trượt dọc xuống cẳng tay, thấm ướt một mảng trên phần tay áo xám đã được xắn lên.

Khi Tề HÁm pha rượu, vẻ mặt anh rất thư thái, trên tay hoán đổi liên tục những chai rượu và ly đong khác nhau. Yến Nghiêu không hiểu anh đang pha loại rượu gì, nhưng lại nhìn ra được động tác của Tề Hám tuy tùy hứng nhưng không hề qua loa, cẩu thả. Có lẽ anh đang pha một loại rượu mà bản thân khá tâm đắc.

Cậu đang mải mê ngắm nhìn thì chuông điện thoại của Tề Hám đột nhiên vang lên. Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia nói: "Xin chào, đồ ăn anh đặt đã đến cửa, phiền anh ra lấy một chút."

"Đồ ăn gì thế?" Tề Hám hỏi.

Yến Nghiêu đứng dậy giơ tay: "Em gọi đấy." Nói rồi, cậu đứng dậy đi ra huyền quan, mở cửa nhận hoa, cảm ơn rồi đóng cửa, ôm hoa xách bánh đi vào.

Tề Hám liếc bó lan Nam Phi trắng trong lòng thanh niên, nói: "Cứ tưởng cậu đói bụng nên gọi đồ ăn khuya."

bị anh nói vậy, tai Yến Nghiêu hơi đỏ lên. Cậu đưa hoa cho Tề Hám, giải thích: "Em đặt từ mấy hôm trước rồi, sợ không nghỉ phép được nên điền số điện thoại của anh. Tặng anh đấy. Sinh nhật vui vẻ nhé, anh."

Lan Nam Phi có màu sắc trang nhã, hương thơm thanh mát xen lẫn chút ngọt ngào, điểm xuyết thêm những chiếc lá xanh, trông rất dễ chịu. Tề Hám nhấc tay nhận lấy, tìm một vị trí thích hợp để trang trí trên quầy bar, sau đó cất bánh kem vào tủ lạnh, nói: "Cảm ơn."

Rõ ràng chỉ là một câu cảm ơn rất bình thường của Tề Hám, mà Yến Nghiêu nghe xong lại thấy toàn thân bứt rứt, nhưng lại không nói được là lạ ở đâu. Tai cậu lặng lẽ đỏ hơn một chút. Cậu đưa tay gãi gãi gáy một cách không tự nhiên, đành mở lời: "Anh, quà sinh nhật em sẽ đưa anh vào ban ngày nhé. Nó to quá, không tiện mang theo nên em không đem đến."

"Còn nữa à?" Tề Hám cứ ngỡ quà của cậu là những thứ này, nào ngờ món quà Yến Nghiêu thật sự muốn tặng vẫn chưa mang đến.

Yến Nghiêu cũng không ngờ đối phương sẽ hỏi vậy, bèn nói: "Những thứ này chỉ để chúc mừng sinh nhật anh thôi, không tính là quà."

Tề Hám đón sinh nhật với bạn bè cùng trang lứa thường chỉ là đặt một bó hoa hay một chiếc bánh, quà thì ra cửa hàng hiệu mua một món rồi gửi đi là xong, thậm chí phần lớn còn lười chọn, cứ thế chuyển khoản thẳng luôn. Đã lâu lắm rồi mới có người như Yến Nghiêu, vừa tạo ra không khí sinh nhật trọn vẹn lại vừa cẩn thận lựa chọn quà tặng như vậy.

Yến Nghiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở: "Lúc 12 giờ em có chuyển khoản cho anh, anh vẫn chưa nhận."

Tề Hám khẽ thở dài: "Không cần đâu."

Anh không ngờ Yến Nghiêu đã làm tất cả những điều này mà vẫn không quên chuyển khoản. Nghe vậy, Yến Nghiêu tiu nghỉu hẳn đi, mày nhíu lại, hỏi: "Tại sao ạ?"

Nếu nói với Yến Nghiêu rằng không cần tặng nhiều đến thế thì chắc chắn cậu sẽ không nghe, thế nên Tề Hám đáp: "Tooi không thiếu chút tiền này."

Yến Nghiêu liền thuận theo lời anh nói mà đưa ra một lý lẽ ngang ngược: "Nếu anh đã không thiếu chút tiền này, vậy thì anh nhận hay không nhận có khác gì nhau đâu? Anh nhận rồi, số dư của anh cũng không thay đổi gì, mà em lại hoàn thành được tâm nguyện tặng quà. Còn nếu anh không nhận, số dư vẫn không đổi, nhưng em lại bị tổn thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!