Tề Hám ngồi hút thuốc trong khu vực cho phép, tiện tay lướt xem vòng bạn bè trên mạng xã hội. Hầu hết bạn bè ở thành phố B đều chia sẻ một bài viết từ tài khoản công khai, anh nhấn vào xem thì phát hiện một huyện nhỏ trực thuộc thành phố vừa xảy ra lũ lụt.
Đọc xong bài viết cũng là lúc điếu thuốc trên tay cháy hết, Tề Hám chỉnh lại vạt áo rồi đứng dậy quay về phòng riêng. Trong phòng đã có mặt một nửa số người, phần lớn đều là họ hàng thân quen. Thấy vậy, anh tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống đợi cùng mọi người.
Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn nên khi ai nấy có mặt đông đủ thì chẳng mấy chốc món ăn cũng được dọn lên hết. Trong những bữa tiệc rượu thế này, Tề Hám không hay nói chuyện, nhưng cũng không đến mức mất tập trung vào điện thoại, anh chỉ thỉnh thoảng tiếp lời vài câu, phần lớn thời gian đều lắng nghe.
Ngồi bên cạnh là Tư Xuân Dương và hai người vai vế nhỏ hơn, bọn họ khá ồn ào. Sau khi mời rượu và ăn no, cả ba bắt đầu thì thầm to nhỏ rồi lén lút trốn dưới gầm bàn chơi điện thoại. Bỗng nhiên, một chiếc điện thoại từ dưới bàn được chìa ra trước mặt Tề Hám, trên màn hình là một mã QR. Tư Xuân Dương nhoẻn miệng cười với Tề Hám: "Chusnng ta hêm bạn bè đi."
"Điện thoại hết pin rồi," Tề Hám mắt không thèm liếc một cái, đáp.
Tư Xuân Dương "ừm" một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào gò má của Tề Hám. Cậu ta quả thật không thấy Tề Hám xem điện thoại nên cũng tin lời anh. Tư Xuân Dương cúi đầu loay hoay một lúc rồi lại đưa điện thoại qua lần nữa, lần này là để anh tự điền số điện thoại.
Không biết Tư Xuân Dương thật sự không hiểu người khác đang từ chối, hay là biết rõ đối phương không muốn nhưng vẫn cố tình làm người ta ghét.
Tề Hám liếc qua điện thoại của cậu ta: "Không nhớ số."
Tư Xuân Dương tất nhiên không tin vào lý do này, chỉ cười rồi thu điện thoại về. Tề Hám không muốn cho cậu ta một đường lui, còn đối phương thì lại muốn chọc tức Tề Hám.
Nhưng chưa kịp làm gì, Tề Hám đã đứng dậy rời đi. Thấy anh đột ngột bỏ về trước, bố Tề có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi kỹ nguyên do, chỉ vẫy tay bảo anh cứ đi trước nếu có việc.
Tư Xuân Dương cũng lập tức đứng dậy chào một tiếng rồi đuổi theo, để lại cả bàn người ngơ ngác nhìn nhau.
Điều khiến Tư Xuân Dương không ngờ là Tề Hám không hề rời đi mà đang đứng đợi ở ngoài cửa. Thấy cậu ta cũng ra ngoài, anh mới quay người ra hiệu đi theo mình.
Cả hai đi đến một góc khuất trong hành lang, cách xa phòng ăn. Tề Hám dừng lại, cất lời: "Cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Biết chứ." Tư Xuân Dương cười phá lên, tay nghịch ngợm bao thuốc lá vừa mới móc được từ túi Tề Hám.
Tề Hám nhìn bao thuốc màu xanh đen bị vò nhàu trong tay cậu ta, nói: "Tôi không có hứng chơi trò này với cậu, tự biết điểm dừng đi."
Tư Xuân Dương cười một tiếng, lè lưỡi trêu anh, nom hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Làm gì thế, em chỉ xin Wechat thôi mà, có cần phải nghiêm mặt vậy không."
Bởi vì đối phương đã chọn cách giả ngây giả ngô, Tề Hám thấy không cần phải lãng phí thời gian với cậu ta nữa. Anh để lại bao thuốc chỉ còn hai điếu bên trong cho cậu ta rồi quay người sải bước rời khỏi khách sạn.
Có lẽ vì bị Tề Hám từ chối, hoặc cũng có thể vì Tư Xuân Dương chỉ muốn trêu đùa một chút, nên mấy ngày sau đó cậu ta không hề xuất hiện.
Không có ai làm phiền là tốt nhất, Tề Hám có thể yên tâm tập luyện cho tiết mục của mình. Từ Tri Hàn đã sắp xếp cho anh một màn vừa đệm đàn piano vừa hát, đặt làm tiết mục kết màn cho buổi hòa nhạc.
Hôm nay, Cao Thanh và Lâm Băng gọi video cho anh. Sau khi tán gẫu vài chuyện trên trời dưới đất, Lâm Băng vừa nghe tin anh sẽ tham gia buổi hòa nhạc của Từ Tri Hàn thì hai mắt sáng rực, phấn khích hỏi anh có thể mua giúp mình một tấm vé được không.
Ở góc khuất máy quay, Cao Thanh huých cùi chỏ vào Lâm Băng. Lâm Băng chợt hiểu ra, ngượng ngùng gãi đầu rồi cười nói: "Em chỉ nói vu vơ thôi."
Tề Hám mỉm cười đáp: "Không sao, đến lúc đó tôi hỏi giúp cho."
Lâm Băng trông vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng rực. "Cảm ơn anh Tề." Vừa dứt lời, cô đã bị người khác gọi đi làm.
Thấy cô đi làm việc rồi, Cao Thanh bèn tìm một chỗ vắng người để nói chuyện riêng với Tề Hám. Hắn nói: "Ân Dã mấy hôm nay vừa mới làm xong mẻ rượu lê. Gửi cho mày một chai nhé? Hay là để dành đợi mày về?"
Ngụ ý trong câu này là hỏi xem dạo gần đây Tề Hám có về được không. Anh đáp: "Cứ gửi đi, lát nữa tao gửi địa chỉ cho mày. Đợi tao về thì lâu lắm."
"Được thôi." Cao Thanh đồng ý ngay.
Tề Hám suy nghĩ một lát rồi hỏi anh: "Yến Nghiêu thế nào rồi?"
"Yến Nghiêu á?" Cao Thanh hỏi lại rồi bật cười, giọng có chút trêu chọc, "Làm sao tao biết được. Từ lúc mày đi, nó cũng như biến mất theo vậy, chẳng có chút tin tức gì cả."
Tề Hám nhớ lại tin nhắn Yến Nghiêu gửi cho mình hôm qua. Nội dung đại khái là huyện miền núi bị lũ lụt trực thuộc thành phố có không ít người thương vong, mà lực lượng cứu hỏa lại không đủ nên thành phố đã điều động một nửa quân số đến chi viện, hiện tại cậu cũng đi rồi. Yến Nghiêu còn nói một tuần tới sẽ không xem điện thoại nhiều, nhưng sẽ cố gắng nhắn tin báo bình an mỗi ngày.
Xem ra Cao Thanh không biết chuyện này. Vì Yến Nghiêu không nói nên Tề Hám cũng không chủ động đề cập với anh. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Tề Hám gửi địa chỉ cho Cao Thanh, sau đó quay lại với công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!