Chương 41: (Vô Đề)

Tề Hám lười đôi co thêm với anh họ Tiếu, sau khi hỏi han vài câu về tình hình gần đây, dặn dò đối phương chú ý sức khỏe và có chuyện gì thì cứ gọi cho mình, anh lập tức rời khỏi nhà họ Tiêu để đến phòng tập của Từ Tri Hàn.

Tề Hám ngồi dưới khán đài nghe Từ Tri Hàn duyệt xong một bài hát. Chất giọng của y rất đặc biệt, khi hát cứ như đang thủ thỉ một câu chuyện, mang lại cho người nghe một cảm giác bình yên, ấm áp và thân thuộc, nghe nhiều dễ khiến người ta xúc động.

Từ Tri Hàn bước xuống sân khấu, ôm bình nước uống rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Hám. Mấy lọn tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Y khoác thêm áo ngoài, nói: "Những bài đã chọn chỉ có vậy thôi. Cậu không phải vừa viết một bài mới sao? Có muốn cân nhắc đưa cho tôi không?"

"Cậu tự nghĩ lời chưa?" Tề Hám hỏi.

Một thời gian trước, anh đã đưa bản demo cho Từ Tri Hàn nghe. Từ Tri Hàn nghe xong liền tấm tắc khen hay, bảo Tề Hám giữ lại bài hát đó cho mình.

Từ Tri Hàn ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Cậu không viết à?"

Đa số bài hát của Từ Tri Hàn cũng đều là hàng nhà làm. Nhưng Tề Hám thường hoàn thiện cả nhạc lẫn lời cùng một lúc. Tuy anh cũng có không ít bản nhạc không lời, nhưng phần lời do người khác viết nhìn chung đều không hay bằng lời do chính anh chấp bút.

"Viết cũng được, nhưng tôi thấy cậu tự viết sẽ hay hơn. Trải nghiệm cá nhân của mỗi người khác nhau, cậu cũng có thể làm thành hai phiên bản, tôi sẽ viết cho cậu một bản."

vốn dĩ Tề Hám viết ra giai điệu này là dựa trên những trải nghiệm của Từ Tri Hàn, nếu để anh viết lời thì có thể sẽ không được như ý.

Nghe vậy, Từ Tri Hàn cười gật đầu: "Được."

Y có thể từ một ban nhạc underground trở thành sao hạng A trên màn ảnh lớn, không chỉ vì sở hữu thực lực đáng gờm mà còn có ngoại hình xuất chúng. Từ Tri Hàn nói với Tề Hám: "Với khuôn mặt này của cậu, làm người của công chúng sẽ thành công gấp trăm lần so với đứng sau hậu trường."

Tề Hám đưa lại cho đối phương tờ danh sách tiết mục đang đặt trên đùi: "Tôi làm người đứng sau hậu trường không thành công à?"

Từ Tri Hàn nhận lấy tờ danh sách, cười nói: "Cậu ấy à, làm gì cũng thành công cả, chỉ là cậu có muốn làm hay không thôi. Tôi cho rằng đôi lúc cậu cũng cần linh hoạt một chút, đừng cứ khư khư đi theo một con đường mãi."

Điện thoại trong túi reo lên một tiếng. Tề Hám lôi điện thoại ra xem tin nhắn, lơ đãng đáp lại một câu: "Không phải ai cũng thích bị người khác chú ý."

Tin nhắn mở ra, là một tấm ảnh Yến Nghiêu gửi đến. Đối phương gửi đủ thứ, lúc thì ảnh phong cảnh, lúc thì ảnh huấn luyện trong đội cứu hỏa, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh tự sướng của mình với con mèo tam thể. Tề Hám nhấn vào ảnh để xem hình lớn. COn mèo đang nằm trên đùi thanh niên, còn Yến Nghiêu thì ngồi xổm dưới đất. Góc chụp là từ dưới lên, một bên là khuôn mặt to bự của chú mèo tam thể, nửa trên là khuôn mặt của Yến Nghiêu.

"Nghệ sĩ à?" Từ Tri Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Thật ra y không cố ý nhìn, chỉ là định lấy cho Tề Hám một chai nước, ai ngờ mắt mình lại to quá, thế là liếc trúng.

Tề Hám nhấn nút tắt màn hình, nhận lấy chai nước Từ Tri Hàn đưa. Thấy đối phương không nói gì, y lại nói tiếp: "Người thường à, trông đẹp trai thế, bạn trai hả?"

"Không phải." Tề Hám phủ nhận.

Từ Tri Hàn cười đầy ẩn ý, nụ cười tuy không nói gì nhưng dường như đã nói lên tất cả. Y liếc nhìn màn hình điện thoại nát bét của Tề Hám rồi chuyển chủ đề: "Phiên bản chiến tích à? Đã bảo cậu giúp tôi một việc nhỏ này đi, tiền chia không thiếu của cậu đâu. Chúng ta chia đôi, điện thoại tôi cũng đổi cho cậu cái mới, thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Tề Hám thờ ơ cong môi.

Từ Tri Hàn sầu não xoa trán, thở dài nói: "Hansel, vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Tề Hám chỉ chờ câu này của y, ý cười trên môi càng đậm hơn: "Bài hát này tặng cậu. Cậu nói muốn tôi xuất hiện trong concert, được thôi. Sau này tôi sẽ tìm truyền thông đăng tin về vụ đạo nhạc năm đó, tung ra một vài thông tin thật thật giả giả. Đợi sau khi tôi đính chính, cậu chia sẻ lại bài viết là được."

Vào thời điểm vụ đạo nhạc nổ ra năm đó, Từ Tri Hàn đã không làm gì cả. Lúc ấy đang là tâm điểm sóng gió, y cũng đang trên đà phát triển nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Giờ đây, y đã có chỗ đứng vững chắc, chuyện đó cũng đã qua nhiều năm, nếu lật lại thì độ nóng cũng giảm đi ít nhất một nửa, ít nhất sẽ không gây ra mưa gió đẫm máu như năm xưa.

"Tôi còn tưởng cậu sắp bỏ cuộc không đính chính nữa cơ chứ." Từ Tri Hàn cười.

Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, những vụ drama đạo nhạc tương tự trên mạng nhiều vô số kể. Đối với cư dân mạng, chuyện này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, cho dù có bằng chứng xác thực hay được đính chính, có lẽ họ cũng chẳng còn bận tâm nữa. Nhưng đối với những người trong cuộc, chuyện đó thật sự quá đau lòng.

Từ Tri Hàn nói: "Được, tôi hứa với cậu."

"Cảm ơn nhé. Lời bài hát cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi. Cậu muốn sắp xếp cho tôi tiết mục nào cũng được."

Sau đó, Tề Hám cùng y chỉnh lại thiết bị. Đến giờ ban nhạc luyện tập, Tề Hám không xem tiếp nữa mà rời khỏi nhà hát, trở về nhà.

Hôm nay là cuối tuần, bố Tề chắc là đang ở nhà. Tề Hám mua thêm ít đồ ăn về nhà thì phát hiện còn có khách.

Bố Tề không có nhiều bạn bè vì sở thích của ông khá ít, hiếm khi tiếp xúc với người lạ. Vị khách này là bạn học chung thời đại học với ông, trước đây cả hai cùng làm nghiên cứu, sau này thì chuyển sang kinh doanh buôn bán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!