Chương 40: (Vô Đề)

Tề Hám rụt tay về, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: "Trả thù tôi à?"

Yến Nghiêu sau khi "cắn" xong liền nở một nụ cười y hệt trong tấm ảnh selfie của mình, quả thật rất rạng rỡ. Dường như mọi cảm xúc u ám đã bị quét sạch. Cậu nói với Tề Hám: "Anh ơi, đôi lúc em cảm thấy anh rất để tâm đến em, nhưng có lúc lại chẳng hề quan tâm."

Lo được lại lo mất vốn là một cụm từ rất xa vời với Yến Nghiêu, nhưng từ khi tiếp xúc với Tề Hám, nó cứ như thể bám riết lấy cậu, khiến cậu đánh mất cả cảm giác an toàn.

"Lúc mới quen anh, em đã hỏi anh Cao xem anh là người thế nào. Anh ấy nói anh là một người rất nghiêm túc, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ làm đến cùng và làm tốt nhất." Yến Nghiêu xoa nhẹ miếng băng dán trên đầu ngón tay, nói tiếp: "Bây giờ anh đã xác định được việc mình muốn làm thì nhất định sẽ làm. Anh nhất định sẽ quay về thành phố A, nhất định sẽ bắt những kẻ đã phản bội mình phải gánh chịu hậu quả, nhất định sẽ viết ra những bản nhạc còn hay hơn.

Anh đã quyết tâm với biết bao nhiêu chuyện như vậy, có bao giờ anh nghĩ mình sẽ mệt mỏi không?"

Tề Hám đại khái hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của đối phương, cũng hiểu được nỗi khổ tâm khi không muốn phải chia xa một lần nữa của Yến Nghiêu. Nhưng hiểu thì có thể làm gì được đây? Yến Nghiêu cũng không níu tay anh, không dựa vào chút tình cảm của mình mà khóc lóc níu kéo.

Miếng băng dán trên đầu ngón tay đã bị Yến Nghiêu mân mê đến cong cả mép. Tề Hám đưa tay nắm lấy ngón tay cậu, gỡ miếng băng cũ ra, dùng tăm bông lau khô vết máu rồi dán một miếng băng mới lên.

"Liệu có sợ không?" Yến Nghiêu đột nhiên lên tiếng, giọng rất nhỏ như phát ra từ trong cổ họng, không biết là đang hỏi Tề Hám hay là đang tự hỏi chính mình.

Tề Hám khẽ cười một tiếng, cho Yến Nghiêu một câu trả lời: "Sợ một lần rồi thì sẽ không bao giờ thắng được nữa."

Yến Nghiêu ngẩn người một lúc, sau đó rầu rĩ bật cười theo. Cậu cũng đã âm thầm kiên định với suy nghĩ của mình. Nhìn miếng băng vừa được dán lại cẩn thận trên tay, Yến Nghiêu dùng lại chính những lời Tề Hám đã nói với mình lúc trước để nói lại với anh: "Vậy thì cứ làm điều anh muốn đi."

***

Trước khi đi, Tề Hám đã nói mật khẩu khóa cửa cho Ân Dã và Yến Nghiêu, còn bản thân thì vừa lái xe vừa thong dong đi du lịch trên đường trở về thành phố A.

Bố mẹ Tề Hám ngày nào cũng ở cơ quan nên ở nhà gần như chỉ có một mình anh. Ngay ngày đầu tiên trở về, Tiếu Nhạc Hân đã gây chuyện. Con bé ở nhà ngoan ngoãn được nửa tháng, thấy không có tác dụng gì bèn đập vỡ cửa sổ vào lúc nửa đêm rồi nhảy từ tầng hai xuống. May mắn là chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt. Bố con bé tức đến mức lên cơn tim, phải gọi 120 đưa thẳng vào bệnh viện thành phố.

Tề Hám đến bệnh viện thăm anh họ. Bố Tiếu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh mắng mỏ cấp dưới. Thấy anh đến, đối phương dừng lời, không mắng nữa. Người cấp dưới bên cạnh ngẩng lên nhìn, run rẩy không biết có nên chào hay không, sợ lại làm sai, cuối cùng vẫn gọi một tiếng "Tề đổng".

Tề Hám bước đến bên giường, nói: "Không cần gọi tôi như vậy, anh về công ty trước đi."

Bố Tiếu cũng phẩy tay. Nhân viên cấp dưới nọ như trút được gánh nặng, cúi đầu chào sếp rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.

Tề Hám rót một ly nước nóng đưa qua. Bố Tiếu nhận lấy rồi thổi nhẹ. Tề Hám nhân tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: "Bây giờ anh thế nào rồi?"

"Sinh lý thì không sao, nhưng tâm lý thì có vấn đề," Bố Tiêus uống một ngụm nước rồi trả lời.

"Vậy anh định thế nào?"

Đối phương bất lực đáp: "Anh cũng đang muốn nhảy lầu cùng nó luôn đây." Dứt lời, đối phương thở dài một hơi, đôi mắt cong lên để lộ mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, giọng điệu có phần trêu chọc: "Tề đổng, lẽ ra lúc trước nên nghe lời cậu, chỉ cần góp cổ phần thôi, những chuyện khác đều không cần bận tâm. Chứ bây giờ anh cậu đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác rồi."

Tề Hám cũng cười, vạch trần giấc mơ đẹp của đối phương: "Anh không làm được đâu, anh còn có gia đình."

Miệng thì than vãn, nhưng trong lòng bố Tiếu vẫn cảm thấy tất cả đều đáng giá. Quản lý công ty tuy mệt mỏi, nhưng được cái ổn định. Bản thân đã dành thời gian cho công việc, dành tiền bạc cho gia đình, chỉ mong rằng Tiếu Nhạc Hân có thể thấu hiểu cha nó một chút để gia đình thêm phần hòa thuận.

Chiều hôm đó, bố Tiếu xuất viện về nhà, Tề Hám cũng đi cùng đến nhà họ Tiếu. Tiếu Nhạc Hân đang nhăn nhó ngồi trên sofa xem TV. Dì giúp việc gọt táo cho cô bé ở bên cạnh, thấy có khách đến liền đứng dậy đi pha trà.

Tiếu Nhạc Hân cắn một miếng táo, tắt TV rồi đứng dậy định về phòng. Mẹ Tiếu ở bên cạnh gọi cô bé lại: "Đừng có trốn trong phòng nữa, ra nói chuyện với bố và chú con đi."

Dì giúp việc bưng trà và điểm tâm lên rồi lui ra. Bố Tiếu ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhạc Hân, hỏi cô bé: "Vết thương còn đau không?"

Tiếu Nhạc Hân gặm táo, không thèm trả lời. Mẹ Tiếu thì lo lắng cho tình hình của chồng, nhìn bố Tiếu với ánh mắt ái ngại, còn bố Tiếu lắc đầu ra hiệu mình không sao.

Qua vài câu nói ngắn gọn, Tề Hám đã nhìn ra được cách họ chung sống thường ngày. Tiếu Nhạc Hân gần như lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình. Ở độ tuổi 14-15 đang nổi loạn, cô bé không phân biệt được lời người thân là quan tâm hay trách mắng, tất cả đều bỏ ngoài tai, chỉ bo bo làm theo ý mình.

"Không biết xin lỗi bố mình trước một tiếng à?" Tề Hám lên tiếng hỏi.

Tiếu Nhạc Hân ngừng gặm táo. Bố mẹ con bé cũng ngẩn người.

Tiếu Nhạc Hân đặt quả táo ăn dở xuống bàn trà. Người khác nói một câu, cô bé có thể đáp lại mười câu: "Thế còn lời xin lỗi với con đâu? Nhốt con lâu như vậy tại sao không xin lỗi? Ép con làm việc con không muốn tại sao không xin lỗi?" Vừa nói, cô bé vừa đột ngột đứng dậy, dùng mu bàn tay quệt ngang khóe mắt, giọng đã nghẹn ngào: "Lúc mọi người dùng quyền người lớn để bắt nạt một đứa trẻ chưa thành niên như con, tại sao không xin lỗi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!