Chương 39: (Vô Đề)

Tề Hám đã quen với cái tính lì như trâu của Yến Nghiêu nên chỉ gật đầu đáp lại, sau đó dẫn người vào phòng khách.

"Uống nước nhé? Hay muốn cái khác?"

"Nước lọc là được rồi."

Yến Nghiêu đặt túi đồ lên bàn trà. Tề Hám vào bếp rửa cốc, rót cho cậu một ly nước rồi ngồi xuống sofa. Điện thoại trong túi quần rung lên, Tề Hám rút ra, cúi đầu xem tin nhắn.

Yến Nghiêu cầm cốc nước uống, khóe mắt liếc sang điện thoại của Tề Hám. Cậu chỉ nhìn thấy một góc nhưng cũng nhận ra màn hình quả thật vẫn còn vỡ. Tề Hám một tay đút túi quần, tay kia linh hoạt gõ trên bàn phím, dáng vẻ vô cùng thong dong.

Đầu dây bên kia là tin nhắn thoại của Từ Tri Hàn, Tề Hám không mở loa ngoài mà chỉ chuyển thành văn bản. Nội dung là về chuyện concert đã bàn lần trước, hỏi xem Tề Hám nghĩ thế nào.

Tề Hám vốn rất không muốn đứng trước ống kính, việc bị lộ diện sẽ ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống đời thực của anh. Anh soạn một đoạn tin nhắn gửi đi. Yến Nghiêu uống được nửa cốc nước thì bật cười, đột nhiên nói: "Em còn tưởng anh gõ chữ chậm lắm."

Cảm nhận được ý tứ trong lời nói của cậu, Tề Hám cất điện thoại vào túi, chuyển chủ đề: "Mang gì đến thế?"

Yến Nghiêu lôi từ trong túi ra một hộp điện thoại còn nguyên seal, là mẫu mới nhất cùng hãng với cái điện thoại của Tề Hám. Cậu đưa nó cho Tề Hám, nhưng anh vẫn để cả hai tay trong túi quần, chỉ liếc nhìn món đồ rồi nói một cách bình thản: "Có chuyện muốn nhờ tôi à?"

"Đền cho anh," Yến Nghiêu đáp, tay giơ cao hơn một chút ra hiệu.

Tề Hám hỏi ngược lại: "Cậu biết nó vỡ thế nào à?"

"Là em làm rơi."

Tề Hám khẽ nheo mắt, giọng điệu cũng lạnh đi ngay tức khắc: "Cầm về đi."

Yến Nghiêu biết thừa anh sẽ không nhận, bèn đổi cách nói khác: "Em biết là anh tự làm rơi, nhưng sinh nhật anh sắp đến rồi đúng không? Coi như em tặng trước."

Tề Hám im lặng, gương mặt không chút biểu cảm. Lúc anh lạnh mặt trông rất đáng sợ, tóc mái rủ xuống che hờ một bên mắt. Tề Hám không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ngược tóc mái ra sau rồi lại lôi điện thoại ra xem tin nhắn tiếp.

Tay Yến Nghiêu cứ thế treo lơ lửng giữa không trung. Một lúc lâu sau, ngón tay cậu bắt đầu run lên, nhưng vẫn không hề rụt lại.

Hai người giằng co thêm vài phút nữa. Tề Hám cứ mải miết nhắn tin, còn bàn tay đang giơ ra của Yến Nghiêu bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Tay cậu không có điểm tựa, giữ quá lâu nên hơi mỏi.

Cuối cùng, Tề Hám nhắn cho Từ Tri Hàn một câu rằng mấy hôm nữa về sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp rồi mới đưa tay cầm lấy chiếc hộp từ tay Yến Nghiêu, sau đó đặt lại vào trong túi.

Yến Nghiêu rụt tay về, tay kia bóp nhẹ mấy ngón tay đã tê rần. Nếu so về độ lì lợm, Tề Hám đoán chừng không thể nào bằng Yến Nghiêu được. Một khi Yến Nghiêu đã bướng lên thì dẫu có sứt đầu mẻ trán cũng quyết đâm đầu vào xe, còn Tề Hám thì không muốn làm những chuyện tốn thời gian như vậy.

Anh chỉ kiên trì với những việc đáng để kiên trì.

Đối với anh mà nói, việc so đo xem ai ngồi yên được lâu hơn với Yến Nghiêu là một chuyện vô nghĩa.

"Cầm đồ về đi, đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai."

Yến Nghiêu cảm nhận đối phương thật sự khó chịu về chuyện này, bèn ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, rồi lại hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi," Tề Hám đáp.

Yến Nghiêu lại "Ồ" một tiếng, "Em thì chưa ăn."

Tề Hám đoán là đối phương đã đứng ở cửa đợi mình nên mới lỡ bữa. Gõ cửa không ai trả lời, nhắn tin không ai hồi âm, vừa định gọi điện thì người vừa khéo về tới.

Tề Hám đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy vẫn còn một ít nguyên liệu. Bình thường anh ở một mình nên thường không mua nhiều đồ, trong tủ lạnh chỉ còn lại hai món đủ để làm một đĩa khoai tây xào và sườn kho.

"Đi theo tôi làm gì?" Tề Hám không cần quay đầu lại cũng biết Yến Nghiêu đang lén lút đi theo sau mình.

Yến Nghiêu thở phào một hơi: "Em đang nín thở đấy, thế mà vẫn bị anh phát hiện."

Tề Hám xoay người, nhướng mày, khẽ "Hửm" một tiếng không cảm xúc, hỏi: "Đến lúc nào thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!