Chương 35: (Vô Đề)

"Em thì có gì phải ngại đâu, người đáng ra phải ngại là hai người họ kìa."

Yến Nghiêu ngồi xuống. Cú quát trong điện thoại của cậu đã dọa hai người kia im bặt. Hằng ngày ở trong đội, Yến Nghiêu đều hô khẩu lệnh nên hoàn toàn có thể ra uy mà không cần nổi giận, giọng không lớn nhưng nghe lại thấy rợn tóc gáy.

Sau khi cậu đến, Cao Thanh liền viện cớ đi vệ sinh để chuồn mất, còn Ân Dã thì ngồi bên cạnh lướt các kênh ti vi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Yến Nghiêu tự lấy một chiếc chén nhỏ, định rót trà. Tề Hám liếc cậu một cái, nói: "Đừng uống nữa, không biết hết hạn chưa."

Yến Nghiêu vừa tự rót trà cho mình vừa nói: "Tráng qua hai lần là được chứ gì."

Tề Hám nhìn động tác của cậu, "Câu này nãy tôi vừa mới nói xong."

Yến Nghiêu cười với anh, chẳng hề để tâm mà nâng chén lên thổi nhẹ rồi uống một ngụm, sau đó nói: "Chưa hết hạn đâu, vị ngon đấy chứ."

Lúc chuẩn bị bữa trưa, Ân Dã kéo Cao Thanh xuống lầu mua thức ăn. Trong mấy gã đàn ông này, chỉ có Yến Nghiêu là nấu ngon nhất. Ân Dã thì dừng ở mức biết nấu chứ không thể gọi là ngon, Cao Thanh thì đúng kiểu công tử bột mười ngón tay không dính nước, còn Tề Hám thì hễ nấu món gì là dở món đó.

Trong bếp, Yến Nghiêu đang xem công thức nấu ăn trên mạng, còn Tề Hám thì lục lọi tủ lạnh tìm những nguyên liệu có thể dùng được. Yến Nghiêu một tay chống lên mặt bàn đá hoa cương, chiếc điện thoại đặt trên bàn đang phát video hướng dẫn. Tay còn lại của cậu sờ sờ cằm, hỏi: "Vậy bình thường anh ăn ngoài hay tự nấu?"

"Thường thì tự nấu." Tề Hám lấy nguyên liệu ra đặt lên bệ bếp.

Mấy ngón tay Yến Nghiêu ấn vào má, trông có chút hài hước. Cậu lại hỏi: "Nấu thế nào cũng không ngon à?"

Tề Hám gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Nấu không ngon."

Yến Nghiêu "Ồ" một tiếng rồi cười nói: "Thì đành chịu thôi. Ông Trời bao giờ cũng đóng một cánh cửa sổ mà."

Tề Hám nhìn cậu, hiểu ra ý an ủi trong lời nói đó. Yến Nghiêu tinh quái nháy mắt, ghé lại gần anh hơn một chút rồi nói tiếp: "Tìm một người bạn trai biết nấu ăn là được rồi."

"Cậu có chắc muốn tôi tiếp tục chủ đề này không?" Tề Hám nhắc nhở rằng câu nói này không hợp lúc.

Yến Nghiêu vờ lục lọi trong đống nguyên liệu Tề Hám vừa lấy ra. Cậu biết rằng nếu cứ tiếp tục, những lời Tề Hám sắp nói sẽ không phải là điều bản thân muốn nghe, thế nên dứt khoát đáp: "Không cần đâu."

Nói xong, cậu cầm điện thoại lên nhắn những thứ cần mua cho Cao Thanh. Tề Hám quay lưng lại, dựa vào bệ bếp, cũng nhàm chán lấy điện thoại ra xem.

Chẳng biết Tiếu Nhạc Hân lại có điện thoại từ đâu. Cô bé vừa gửi cho Tề Hám một tin nhắn thoại, trong đó nói: "Chú có thể khuyên bố cháu được không?"

Tề Hám trả lời: Lý do?

Tiếu Nhạc Hân: Vì chú là chú của cháu.

Tề Hám: Cháu cũng có bao giờ gọi tôi là chú đâu.

Tiếu Nhạc Hân lại im bặt, chơi trò giả điếc để lảng tránh, điều này khiến Tề Hám cảm thấy đối phương thật bất lịch sự. Con bé trước nay chưa từng dùng kính ngữ với anh, lại còn luôn ra vẻ ra lệnh. Tề Hám chịu để ý đến nó đã là bậc đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không muốn con bé thật sự lầm đường lạc lối.

Khi nghe thấy giọng một cô gái lạ phát ra từ điện thoại của anh, Yến Nghiêu liền nghiêng đầu qua nhìn. Tề Hám đang thờ ơ dựa người vào bếp, tay trái chống ngược lên mặt đá hoa cương trơn láng, tay phải cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình, dáng vẻ trông vừa thoải mái lại vừa tùy ý.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tề Hám hơi nghiêng đầu nhìn lại. Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, rồi Tề Hám đột nhiên lên tiếng: "Cậu đang bắt chước con mèo kia đấy."

Yến Nghiêu khựng lại, thoáng ngẩn người trước câu nói không đầu không cuối của anh, hỏi lại: "Ý anh là sao?"

Tề Hám nói tiếp: "Cậu không hợp với việc giả ngốc đâu, Yến Nghiêu."

Yến Nghiêu lại dùng đôi mắt đen láy, ẩm ướt ấy nhìn Tề Hám, tỏ vẻ như thật sự không hiểu anh đang nói gì. Đúng lúc đó, điện thoại của Tề Hám lại vang lên một tiếng. Anh nhìn vào màn hình, thấy Tiếu Nhạc Hân cuối cùng cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại. Cô bé gọi một tiếng đầy miễn cưỡng: "Chú."

Yến Nghiêu vẫn dán chặt ánh mắt vào mặt anh. Sau khi trả lời cô bé, Tề Hám cất điện thoại vào túi, quay người lại sắp xếp đống nguyên liệu ít ỏi kia rồi hỏi Yến Nghiêu: "Cậu định làm món gì?"

Xem ra anh không muốn tiếp tục chủ đề có phần nghiêm túc lúc nãy nữa.

"Cà chua xào trứng với rau xà lách trộn dầu hào. Mấy món khác đợi bọn họ mua đồ về rồi tính." Yến Nghiêu đã bắt đầu lấy nguyên liệu ra khỏi túi. Cậu xả nước, cầm hai mớ rau xà lách nhỏ, tách ra rồi bắt đầu rửa.

Tề Hám vo gạo cho vào nồi cơm điện rồi bật nút nấu, sau đó lấy mấy quả trứng đập vào bát đánh tan. Yến Nghiêu rửa rau xong để vào rổ cho ráo nước, khía một hình chữ thập trên quả cà chua rồi dội nước sôi lên. Sau khi lột vỏ, cậu thái cà chua thành từng miếng nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!