Chương 34: (Vô Đề)

Bác Tề đã ra đi bằng một cách dứt khoát nhất. Sáng hôm sau, một ông cụ đi chạy bộ buổi sáng đã phát hiện thi thể của bác dưới sông. Cảnh sát xác nhận đây là một vụ tự tử. Họ tìm thấy thư tuyệt mệnh tại nhà, sau khi giám định đã khẳng định đó là do chính tay nạn nhân viết.

Lần này, vợ chồng Tề Hiếu Trình về rất nhanh, chỉ mất một ngày để lo liệu tang lễ. Cũng may là họ đã tìm cho bác một phần mộ khá tốt để người đã khuất được an nghỉ thoải mái dưới suối vàng.

Quyền thừa kế căn nhà dĩ nhiên thuộc về Tề Hiếu Trình. Anh ta nói sẽ phá bỏ nơi này để sửa sang lại, thế nên ngay trong tối hôm đó Tề Hám đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tìm nhà mới. Phần lớn lý do anh ở lại đây bấy lâu nay là vì bác Tề. Mỗi lần trả tiền thuê nhà, anh đều đưa tiền mặt trực tiếp cho bác. Dương Mai ban đầu còn chuyển khoản, nhưng sau khi phát hiện tiền không đến tay bác Tề thì cũng chuyển sang trả tiền mặt.

"Này, anh biết tin hôm qua có một ông cụ nhảy sông tự tử chưa?" Hướng Văn Phi người ngợm còn đang bốc hơi nóng hầm hập, ngồi phịch xuống bên cạnh Yến Nghiêu tán gẫu. Yến Nghiêu vừa kết thúc buổi tập, đang ngồi nghỉ trên bậc thang, cố gắng điều hòa lại nhịp thở. Cậu hỏi: "Gì cơ?"

Hướng Văn Phi quệt mồ hôi trên mặt: "Tôi mới lướt thấy trên mạng xã hội. Người già tự tử thì cũng chỉ có mấy lý do thôi chứ gì? Không có tiền, con cái không ngó ngàng, hoặc là bệnh tật không muốn làm gánh nặng cho gia đình. Nghe nói ông cụ này bị ung thư phổi giai đoạn cuối."

Những điều cậu ta nói không phải là không có lý. Vì chuyện của ông nội nên Yến Nghiêu không có cảm xúc gì sâu sắc với người già, chỉ "ừm" một tiếng nhàn nhạt tỏ vẻ đồng tình. Hướng Văn Phi sau khi thở đều lại liền một tay túm lấy con mèo tam thể đang ngồi xổm trước mặt Yến Nghiêu: "Sao nó cứ bám anh suốt thế?"

Yến Nghiêu liếc con mèo một cái, rút điện thoại ra chụp cho nó một tấm ảnh rồi mới trả lời: "Vì tôi đẹp trai."

Hướng Văn Phi nghẹn lời. Cậu ta không biết Yến Nghiêu đang làm gì với chiếc điện thoại. Trước đây, lúc nghỉ ngơi Yến Nghiêu không mấy khi xem điện thoại, ít nhất là không thường xuyên như vậy. Khoảng thời gian này, số lần thanh niên xem điện thoại có khi còn nhiều hơn cả tuần trước cộng lại. Chẳng lẽ là đang yêu qua mạng thật ư?

Hướng Văn Phi cười gượng: "… Hóa ra anh cũng tự luyến phết nhỉ."

"Nói thật mà cũng thành tự luyến à?" Yến Nghiêu cười khẩy, vẫn không ngẩng đầu lên, mắt dán vào màn hình.

Hướng Văn Phi không còn gì để nói, đành nhấc con mèo từ trên đùi xuống đất, đứng dậy phủi lông mèo trên người: "Đi hút thuốc đây."

"Vào nhà vệ sinh mà hút." Yến Nghiêu nói. Cậu bấm mấy cái trên màn hình, gửi tấm ảnh con mèo tam thể đi, sau đó lại gõ thêm một dòng chữ nữa.

Sau khi Hướng Văn Phi đi khỏi, Yến Nghiêu ôm điện thoại chờ tin nhắn trả lời. Trong lúc chờ đợi, cậu có thói quen vào xem trang cá nhân của Tề Hám. Nếu chỉ lướt bảng tin chung rất có thể sẽ bỏ lỡ bài đăng của anh, vì thế lần nào cậu cũng vào thẳng trang cá nhân của Tề Hám để xem cho chắc.

Nửa tiếng trước, Tề Hám đăng một dòng trạng thái với nội dung: "Trong danh sách bạn bè có ai là môi giới nhà đất không, phiền chủ động liên hệ với tôi. Cảm ơn."

Môi giới nhà đất ư? Yến Nghiêu bấm like bài đăng của anh, lòng đầy thắc mắc lướt qua danh sách bạn bè của mình. Cậu tìm được một môi giới ở thành phố B trong một loạt các tài khoản bán hàng có tên bắt đầu bằng "AA", sau đó gửi danh thiếp của người đó cho Tề Hám.

Yến Nghiêu: Là môi giới ở thành phố B phải không? Bên em có một người đây.

Một lúc sau, Tề Hám trả lời bằng một tin nhắn thoại. Anh nói: "Được, cảm ơn."

Người đàn ông cũng không chủ động giải thích lý do mình tìm môi giới. Tính cách của Tề Hám trước nay vẫn lạnh nhạt như vậy, ngoại trừ lúc bàn về âm nhạc, những lúc khác anh luôn đứng ngoài lề câu chuyện, dường như có thể dứt ra bỏ đi bất cứ lúc nào.

Yến Nghiêu sụt sịt mũi, tay cạy cạy đầu gối, đang do dự không biết có nên hỏi không thì Tề Hám lại gửi một tin nhắn nữa.

Tề Hám: Mèo đáng yêu lắm.

Tề Hám gửi yêu cầu kết bạn cho số liên lạc mà Yến Nghiêu vừa gửi. Danh bạ của anh có quá nhiều người, thực sự không tìm lại được người môi giới từng liên lạc trước đây nên mới đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, hy vọng người đó thấy và chủ động liên hệ.

Sau khi yêu cầu kết bạn được chấp nhận, Tề Hám lướt qua trang cá nhân của người kia, thấy có rất nhiều căn nhà ở vị trí khá tốt. Đối phương chủ động hỏi anh cần tìm loại nhà nào, Tề Hám nói cần căn rộng một chút, cách âm tốt, tốt nhất là ít hàng xóm.

Một lúc sau, người kia gửi đến vài bộ hồ sơ bảo anh xem trước, tất cả đều phù hợp với yêu cầu của anh. Tề Hám mở tệp ra xem xét kỹ lưỡng. Những thông tin người đó gửi quả thực đều khớp với yêu cầu anh vừa nêu, nhưng vị trí lại khá xa xôi, trang trí lại sơ sài, thậm chí có hai căn còn là nhà thô.

Tề Hám: Đừng xa trung tâm thành phố quá, và phải có đầy đủ nội thất.

Trong lúc chờ đối phương tìm hồ sơ, Tề Hám phát hiện Yến Nghiêu đã nhắn tin cho mình từ hơn mười phút trước.

Yến Nghiêu: Anh định chuyển nhà à?

Yến Nghiêu: Anh ơi?

Tề Hám: Ừ.

Yến Nghiêu kiên trì bắt chuyện tiếp: Lúc chuyển nhà có thể gọi em làm chân khuân vác nha [Mạnh mẽ]

Yến Nghiêu: Chỉ cần một bữa trưa là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!