"Tất nhiên là không được."
Tề Hám đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Đại ý là cô con gái của anh họ đang trong thời kỳ nổi loạn, cặp kè với một thằng nhóc tóc vàng hoe khiến bố nó tức đến độ nhốt con ở nhà cả tháng. Sau khi con gái hứa sẽ chia tay và quay lại trường học, cô bé lại học theo trào lưu hẹn hò đồng tính trên mạng, quay sang yêu một bạn nữ. Con gái giáo dục phiền phức hơn con trai nhiều, mắng không được, đánh lại càng không xong, làm bố nó tức đến sắp phát bệnh tim.
Cuối cùng, họ nghĩ đến việc nhờ Tề Hám dùng thân phận đặc biệt của anh để "trị" con bé, thậm chí còn định gửi nó qua chỗ anh vào dịp nghỉ hè sắp tới. Tề Hám không có hơi sức đâu mà giải quyết chuyện nhà người khác nên đã từ chối thẳng thừng.
Ngày trước khi anh công khai xu hướng tính dục, tuy gia đình không đến mức gà bay chó sủa nhưng họ hàng thân thích cũng đều biết cả. Chuyện không quá ầm ĩ, nhưng ai cũng tỏ tường. Khoảng thời gian đó cũng là mấy năm huy hoàng nhất của Tề Hám, có tiền có quan hệ lại có chỗ dựa vững chắc, chẳng ai dám ho he với anh. Ngay cả bố mẹ cũng chẳng làm gì được anh.
Tóm lại là, khi có thực lực và sự tự tin, người ta vốn chẳng sợ phiền phức.
"Hơn nữa, con là đàn ông trưởng thành, nó lại là một cô bé chưa lơn. Mẹ nghĩ gì vậy?" Tề Hám tỏ ra rất bất mãn với cách giải quyết vấn đề của họ.
Mẹ Tề suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là con nói chuyện với nó qua WeChat đi? Dù gì nó cũng là cháu con, là con nhìn nó lớn lên mà."
Tề Hám thở ra một hơi, đáp lại một tiếng không rõ có phải là đồng ý hay không. Nghe động tĩnh đó, mẹ anh biết ngay con trai đang hút thuốc, liền cằn nhằn: "Hút ít thôi, bây giờ đang 30 thì còn trẻ, đợi đến lúc con 4-50 tuổi thì sao? Định ngày nào cũng chạy vào bệnh viện à?"
"Con đang kiểm soát đây." Tề Hám nói rồi lại rít thêm một hơi nữa. Anh nói chuyện với mẹ thêm vài câu rồi cúp máy. Tề Hám lướt danh bạ, tìm đến tài khoản của cô cháu gái, gõ mấy chữ quen thuộc đến nhàm chán để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Tề Hám: Có đó không?
"Có nhà không đấy?" Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng oang oang của Dương Mai. Tề Hám dập tắt điếu thuốc, đút điện thoại vào túi rồi ra mở cửa, vào thẳng vấn đề: "Có chuyện gì?"
Dương Mai hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện mấy hôm trước. Cô ta khoanh tay, lại trở về với vẻ cao ngạo như một con thiên nga trắng: "Tôi sắp đi rồi."
Tề Hám dựa vào khung cửa, giọng rất thản nhiên: "Cô muốn tôi giúp gì?"
Dương Mai ngẩn người, "Hả?" một tiếng. Hai giây sau, cô ta mới hiểu ra Tề Hám đang nói đến chuyện lần trước anh đã giúp mình, nên lần này cũng hỏi ngược lại xem cô có cần giúp đỡ gì không.
Dương Mai bị hai người bọn họ làm cho sắp hết nói nổi: "Tôi sắp rời khỏi thành phố B, vĩnh viễn! Đúng là đồ gay mà đầu óc thẳng đuột, chỉ biết đến chuyện lợi ích."
Tề Hám quả thực không ngờ cô ta thực sự sắp đi. Anh cứ ngỡ đối phương chỉ muốn ra ngoài giải khuây một thời gian. Tình hình cụ thể của sự việc mấy hôm trước anh cũng không nắm rõ, nên quyết định đột ngột rời khỏi thành phố này của Dương Mai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
"Đi đâu thế?" Tề Hám hỏi.
Dương Mai không ngờ anh lại chủ động hỏi. Cô nghĩ một lát, vẻ mặt khá mông lung: "Tôi cũng không biết, cứ đi bừa thôi, chỗ nào thoải mái thì ở lại đó." Cô ta buông tay xuống, nói tiếp: "Anh nên đi mà hỏi cậu bạn trai nhỏ của anh xem đã nói gì với tôi, khiến tôi bây giờ cứ như một con ngốc ấy."
Tề Hám đã quá quen với kiểu trêu chọc này của cô ta, anh khẽ "hờ" một tiếng: "Trong mắt cô tôi chẳng phải có đến tám trăm cậu bạn trai sao? Đang nói đến ai thế?"
Dương Mai đảo mắt: "Cái người trông ngốc nhất ấy."
Tề Hám không muốn tiếp tục chủ đề vô bổ này với đối phương nữa, chỉ nói: "Lần sau lựa chọn cho kỹ vào."
Dương Mai lúc này mới nhớ ra Tề Hám đến giờ vẫn chưa hiểu nguyên nhân thực sự. Cô không giải thích nhiều, chỉ nở một nụ cười rạng rỡ đã lâu không thấy, giọng thanh thản: "Thật ra một mình cũng tốt lắm. Tôi đi đây."
"Thượng lộ bình an." Tề Hám nói.
Dương Mai chào tạm biệt anh rồi lên tầng hai về nhà. Tề Hám đóng cửa lại, lấy điện thoại ra thì thấy cô cháu gái đã trả lời tin nhắn.
Tiếu Nhạc Hân: Thế là chú cũng bị họ lay chuyển rồi à?
Tề Hám không để tâm đến giọng điệu mỉa mai của con bé, đầu ngón tay gõ mấy chữ.
Tề Hám: Nghe nói dạo này cháu cãi nhau to với bố à?
Tiếu Nhạc Hân tỏ vẻ khá dửng dưng: Ừm.
Tề Hám: Cháu thích con trai hay con gái?
Tiếu Nhạc Hân mất kiên nhẫn gửi một đoạn ghi âm: "Là con gái, con gái, con gái đấy! Sao đến cả chú cũng không hiểu vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!