Chương 32: (Vô Đề)

Yến Nghiêu trang bị dây cứu hộ, sau khi khóa chặt dây an toàn quanh hông, cậu từ từ thả mình xuống từ sân thượng. Khi đặt chân lên mỏm tường nhỏ bên cạnh cục nóng điều hòa nơi Dương Mai đang ngồi, đám đông phía dưới đồng loạt ồ lên kinh ngạc.

Yến Nghiêu từ từ khuỵu gối xuống bên cạnh, cởi chiếc áo khoác đang buộc ở hông khoác lên người cô để che đi th*n th* tr*n tr** đầy thương tích, rồi hỏi: "Cô có muốn lên trên không?"

Cậu không rõ vì sao Dương Mai lại ở đây, là muốn tự vẫn hay vì một lý do bất đắc dĩ nào khác. Nhưng Yến Nghiêu nghiêng về vế sau hơn, vì Dương Mai hoàn toàn không có biểu hiện muốn tìm đến cái chết, ngay cả nét mặt cũng đờ đẫn, trông như bị dọa sợ.

Dương Mai đảo mắt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Yến Nghiêu. Đôi mắt cô vô hồn, tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Yến Nghiêu bèn đổi chủ đề: "Cô ngồi thế này không lạnh à?"

Đối với những người đang trong tình huống cực đoan, hỏi han chuyện ăn uống hay có thấy lạnh không sẽ khiến họ cảm thấy mình được quan tâm. Dương Mai co người lại trong chiếc áo khoác, hoàn toàn lờ đi lời nói của Yến Nghiêu, tự mình lẩm bẩm: "Tôi đã làm sai rồi."

"Cô thấy mình đã làm sai chuyện gì?" Yến Nghiêu thả lỏng người, dùng thái độ của một người chuyên tâm lắng nghe để giao tiếp với cô.

Giọng Dương Mai hờ hững: "Tôi muốn có tiền cứu mạng mẹ tôi, nhưng tiền không cứu được bà ấy, còn tôi thì sắp bị đánh chết rồi."

Cô ta chỉ dùng vài ba câu đã tóm gọn lại mọi chuyện. Yến Nghiêu quả thực rất khó đồng cảm với cô, cũng có phần chưa hiểu hết sự tình. Nhưng cậu có thể đưa ra một giải pháp mà bản thân cho là tốt nhất: "Chia tay gã ta đi. Nếu mạng sống đã không thể cứu vãn thì cũng đừng sống hoài sống phí."

"Ý cậu là sao?" Hàng mi của Dương Mai đã ướt đẫm, bết lại thành từng sợi. Yến Nghiêu không ngờ một người ghê gớm đanh đá như cô lại có thể khóc đến nông nỗi này.

"Cô không thấy dùng khoảng thời gian đó để đi ngắm núi non biển cả sẽ thú vị hơn là nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà sao?"

Dương Mai mấp máy môi nhưng không nói gì. Yến Nghiêu nói tiếp: "Người ta phát minh ra xe lăn là để những người đi lại bất tiện có thể ra ngoài."

Dương Mai không ngờ cậu lại nói những lời như vậy. Điều cậu nói ra không phải là lời an ủi, mà là một phương pháp tiếp cận mạo hiểm và lý tưởng hóa hơn. Dương Mai cười một tiếng đầy giễu cợt, nói: "Đúng là đồ ngốc."

Tính khí của Yến Nghiêu tùy thuộc vào tình hình lúc đó. Cậu không hề tức giận, chỉ nói: "Làm chuyện ngốc nghếch mới là đồ ngốc."

"Như thế này mà chưa đủ ngốc sao?" Dương Mai vặn lại ngay.

Yến Nghiêu nhìn thẳng vào cô, để cô hiểu rằng mình đang rất nghiêm túc: "Tôi lại thấy rất có ý nghĩa."

Dương Mai không muốn tranh luận triết lý nhân sinh với cậu nữa, nói thẳng yêu cầu của mình: "Tôi muốn hút một điếu thuốc." Yến Nghiêu giơ tay ra hiệu cho Hướng Văn Phi ném thuốc lá xuống. Cô chậm rãi rít từng hơi thuốc, và dù Yến Nghiêu có nói gì thêm, cô cũng không đáp lại nữa. Vì vậy, cậu đành im lặng ngồi bên cạnh đợi cô hút xong.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Dương Mai tự mình nói muốn đi lên. Yến Nghiêu cúi xuống luồn dây cứu hộ cho cô, siết chặt lại, rồi sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt mới ra hiệu cho cô nhích lại gần phía cậu. Yến Nghiêu đang trong tư thế nửa quỳ, chỉ vào đùi mình rồi nói: "Cô cứ đạp lên đùi tôi rồi bước lên vai. Đừng sợ, mọi người trên đó sẽ kéo cô lên."

Dương Mai im lặng một lát rồi khàn giọng đáp: "Không cần phải thế đâu." Yến Nghiêu đã gặp nhiều trường hợp thế này, người ta thường ngại ngùng khi phải đạp lên người khác vì cảm thấy thiếu tôn trọng. Vì vậy, cậu nói đùa để phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Cô cứ yên tâm, tôi không thích con gái đâu, sẽ không lợi dụng cô."

"Đồ thần kinh!" Dương Mai hết lời để nói, nhưng quả nhiên lời của Yến Nghiêu có tác dụng k*ch th*ch hơn nhiều. Dương Mai kéo chặt áo lại, chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà đạp thẳng lên đùi rồi lên vai Yến Nghiêu. Cậu giơ tay đỡ lấy người cô, trong khi những người lính cứu hỏa trên sân thượng đã vươn tay ra, nắm lấy tay cô rồi kéo lên.

Thấy cả hai đều bình an vô sự, Tề Hám mới thở phào nhẹ nhõm. Đám đông hiếu kỳ thấy không còn chuyện gì nữa cũng dần giải tán. Tề Hám sờ vào túi áo nhưng không thấy chìa khóa xe đâu, liền cúi xuống nhìn quanh mặt đất tìm kiếm.

Thính giác của Tề Hám rất nhạy, anh có thể phân biệt được cả tiếng hít thở và bước chân của người quen. Vì vậy, anh cất tiếng gọi: "Yến Nghiêu."

"Có." Một giọng nói mang theo ý cười của Yến Nghiêu vang lên từ phía sau. Dường như cậu biết Tề Hám sẽ gọi mình, nên ngay khi anh vừa dứt lời đã lập tức đáp lại.

Tề Hám quay người nhìn cậu. Yến Nghiêu hẳn đã chạy vội vào thang máy rồi lại chạy vội ra đây, cậu thở hổn hển đưa chùm chìa khóa trong tay cho Tề Hám: "Anh tìm cái này à?"

Tề Hám nhận lấy chìa khóa, "Cảm ơn cậu."

Yến Nghiêu mỉm cười, một nụ cười đặc trưng nhất của mình rồi nói: "Lúc nãy ở trên cao tôi đã nhìn thấy anh rồi."

Vậy thì thị lực của cậu cũng tốt thật đấy, Tề Hám đáp lại một tiếng, rồi hỏi: "Không sao chứ?" Yến Nghiêu lắc đầu. Ánh mắt Tề Hám vô tình lướt qua chiếc dây chuyền bạc hình bện thừng trên cổ cậu, mặt dây ẩn trong cổ áo.

Yến Nghiêu hỏi anh: "Sao muộn thế này rồi anh còn chưa nghỉ ngơi?"

"Cao Thanh tổ chức sinh nhật."

Yến Nghiêu ngẩn người "Ồ" một tiếng, rõ ràng là cậu không hề biết chuyện này. Mối quan hệ giữa Yến Nghiêu và Cao Thanh rất bình thường, nếu không phải vì có chút họ hàng thì chẳng khác nào hai người xa lạ. Cao Thanh từng nói vấn đề là ở Yến Nghiêu, bởi cậu chẳng thân thiết với ai, lúc nào cũng đơn độc một mình.

Tề Hám vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người cưỡi xe điện về nhà. Về đến nơi được một lúc, Yến Nghiêu gửi cho anh một tấm ảnh. Trong ảnh là con mèo tam thể đang cuộn tròn ngủ say sưa trong thùng giấy, một tay của Yến Nghiêu đang véo râu nó, còn cậu thì để lộ nửa khuôn mặt. Những tấm ảnh selfie của Yến Nghiêu luôn toát lên một cảm giác tùy hứng và phóng khoáng, góc chụp chưa bao giờ là "góc chết", cứ như thể cậu đã lựa chọn kỹ càng những góc cạnh đẹp nhất của mình vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!