"Cậu ta có phải sắp yêu cậu rồi không?"
Ân Dã đứng sau quầy bar nhìn về phía Tề Hám. Tề Hám chỉ cười một tiếng, thái độ không rõ ràng. Anh sẽ không tùy tiện đem suy nghĩ của người khác ra bàn tán. Thấy vậy, Ân Dã lại hỏi một cách mập mờ: "Đằng đó cũng là gay à?"
"Cậu thấy sao?" Tề Hám hỏi ngược lại. Anh cảm thấy Ân Dã đang cầm đèn chạy trước ô tô, đến xu hướng tính dục của người ta còn chưa biết mà đã vội hỏi đến chuyện yêu đương rồi.
Ân Dã nhún vai: "Tôi mà biết thì hỏi cậu làm gì? Tôi thì thấy không giống lắm, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn cậu rất lạ."
Yến Nghiêu nhanh chóng xử lý xong, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cậu quay về chỗ ngồi, nói: "Tôi cần nhạc đệm."
Ân Dã chỉ về phía bàn điều khiển âm thanh: "Cậu tự chỉnh đi, lát nữa tôi bật cho."
Yến Nghiêu loay hoay với máy tính xong lại loay hoay trên sân khấu. Cậu dẹp chiếc ghế đẩu đi, chỉnh micro cao lên, xem ra là định vừa đàn vừa hát. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu gật đầu ra hiệu cho Ân Dã, đối phương liền bắt đầu bật nhạc đệm cho cậu.
Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, Tề Hám khẽ ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Giai điệu quen thuộc cũng khiến tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn về phía đó.
Đó là bản nhạc Tề Hám viết hồi mới tốt nghiệp đại học được bán cho một ban nhạc lúc đó còn chưa có tên tuổi. Sau này, ban nhạc đó viết lời và phát hành bài hát. Họ vừa có may mắn lại vừa có thực lực tuyệt đối, kết quả là nổi tiếng chỉ sau một đêm, bài hát này cũng theo đó vang lên khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tám năm qua như một cuộn phim được tua nhanh, lướt qua trước mắt Tề Hám theo nhịp dạo đầu. Bài hát viết thời còn trẻ cũng thật phóng khoáng, lại được ban nhạc rock kia chắp bút thêm phần lời xuất sắc, đã hoàn toàn biến nó thành một liều thuốc nổ mang ý nghĩa vẫy tay chào tạm biệt thế tục, mở đường cho vô số ca khúc cùng thể loại sau này.
Tiếng ghi
-ta điện vang lên, Yến Nghiêu bắt đầu cất tiếng hát. Do căng thẳng nên giọng cậu có hơi cứng, nhưng hơi thở lại rất ổn định và nhịp nhàng. Chỉ sau hai câu hát, thanh niên đã hoàn toàn thả lỏng và đắm mình vào màn trình diễn.
Có lẽ Yến Nghiêu cảm nhận bài hát này sâu sắc hơn bất kỳ ai khác, bởi vì cậu đã thật sự từng nói lời tạm biệt.
Từ đơn ca dần dần chuyển thành hợp xướng, đa số mọi người đều ngà ngà say và hát theo. Màn trình diễn kết thúc, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Yến Nghiêu cúi chào rồi bước xuống sân khấu, cẩn thận nhìn về phía Tề Hám nhưng không thể đoán được đối phương hài lòng hay không từ biểu cảm của anh, đành tạm cho rằng màn biểu diễn vừa rồi của mình cũng chỉ tàm tạm thôi.
Tề Hám nhận lấy cây ghi
-ta điện, đưa cho Ân Dã nhờ cất về chỗ cũ. Thấy Yến Nghiêu mặt mày căng thẳng, anh bèn nói: "Tốt lắm, đừng tự đánh giá thấp mình như vậy."
Lúc này, Yến Nghiêu mới cười rộ lên: "Tôi chỉ biết chơi mỗi bài này thôi."
Tề Hám nhẩm tính năm tháng: "Lúc bài hát này phát hành, cậu mới 14 tuổi à?"
Yến Nghiêu gật đầu, háo hức muốn kể cho Tề Hám nghe về quá khứ của mình: "Lúc đó tôi đang trốn học piano. Hồi đó tôi không thích âm nhạc nhưng gia đình cứ ép phải học đàn, bảo là để nâng cao tố chất nghệ thuật, giúp con người trở nên thanh lịch. Đàn piano có giúp tôi thanh lịch hơn không thì chịu, chứ lúc tôi trèo tường bỏ trốn thì chẳng thanh lịch chút nào."
Lời thanh niên nói rất giàu hình ảnh, khiến người ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh một thiếu niên co chân trèo lên tường, quần áo lấm lem bùn đất rồi cứ thế lao đi không một lần ngoảnh lại.
"Lúc đó tôi đang chạy trên đường thì nghe được bài hát này. Khi dừng lại lắng nghe, tôi đã thấy MV của ban nhạc đang phát trong một cửa hàng, họ ôm đàn chạy trên bờ biển, trông rất giống bản thân lúc đang bỏ trốn. Thế là tôi nghĩ mình cũng phải chạy như họ, rồi bỗng ghi nhớ tên bài hát và tự mua cho mình chiếc đĩa CD đầu tiên."
"Tôi cứ ngỡ mình không yêu âm nhạc, nhưng thực ra tôi chỉ không yêu thứ âm nhạc trói buộc mình thôi," Yến Nghiêu nói.
"Đó là bản nhạc tôi viết hồi mới tốt nghiệp đại học," Tề Hám nói.
Yến Nghiêu cúi đầu, như thể đang nhấm nháp từng chữ, lặp lại: "Đại học…" Dường như chỉ cần đọc hai chữ này thật chậm, cậu cũng có thể cùng Tề Hám đi hết những năm tháng ấy.
Tề Hám lại nói: "Lúc tôi học đại học, cậu vẫn còn đang học tiểu học."
Không chắc Tề Hám có cố tình khơi lên chủ đề tuổi tác hay không, Yến Nghiêu liền dùng chính lời anh từng nói với mình để phản bác lại: "Quá khứ quan trọng với anh đến vậy sao?"
Vừa nói, Yến Nghiêu vừa đưa tay chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình: "Bây giờ anh 30, tôi 22, cả hai chúng ta đều trẻ trung, còn bảnh tỏn nữa."
Đúng là trời sinh một cặp.
"Say rồi à?" Tề Hám cau mày, có phần bất đắc dĩ. Những lời Yến Nghiêu nói ngày càng kỳ quặc không theo lẽ thường, không khó để đoán rằng cậu đã uống quá chén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!