Chương 29: (Vô Đề)

"Tiếng hít thở và tiếng bước chân," Tề Hám nói.

Yến Nghiêu giơ ngón cái về phía anh, buột miệng nói thẳng: "Được rồi, anh đỉnh thật đấy." Nói rồi cậu vớ lấy một chiếc ghế đẩu cao, đặt xuống rồi cố chen vào giữa hai người họ, nheo mắt nhìn ngang nhìn dọc rồi mới giả vờ tò mò hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế? Có tiện cho thêm một người tham gia không?"

Người đàn ông ngồi đối diện rõ ràng là một gã trai thẳng chính hiệu, chẳng hề nhận ra ẩn ý mập mờ đang ngầm cuộn lên, liền vỗ vỗ vào cây ghi

-ta trong lòng, nhiệt tình đáp: "Bọn tôi đang nói chuyện về ghi

-ta, cậu có hứng thú không?"

"Tôi có hứng thú lắm chứ," Yến Nghiêu nheo mắt cười, giọng điệu có phần kỳ quặc.

Đối phương vẫn không nhận ra có gì khác thường, cứ ngỡ lại có thêm một người bạn chung sở thích. Đang định mở miệng thao thao bất tuyệt, Tề Hám đã dùng miếng píc gảy đàn gảy nhẹ một tiếng rồi đưa mắt ra hiệu cho Yến Nghiêu, hỏi: "Biết chơi không?"

Yến Nghiêu đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một ký hiệu: "Một chút thôi."

Tiếp theo, Tề Hám ra hiệu về phía cây ghi

-ta điện trong lòng mình: "Thử không? Cắm điện vào cũng được."

Yến Nghiêu không trả lời ngay, ánh mắt cậu dừng lại trên cây đàn màu đen tuyền trong lòng anh. Tề Hám là người rất chịu chi cho âm nhạc. Ddù Yến Nghiêu chỉ là dân nghiệp dư, coi việc chơi đàn như một sở thích, nhưng cậu cũng đã phải kinh ngạc khi bước vào phòng nhạc của Tề Hám.

Lần đầu tiên chạm vào cây đàn dương cầm của Tề Hám, cậu đã có một cảm giác rất kỳ diệu. Trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng nhạc cụ là thứ vô cùng quý giá đối với một nhạc sĩ, là báu vật không thể dễ dàng để người khác tùy tiện nghịch ngợm. Dù suy nghĩ này đúng với phần lớn nhạc sĩ, nhưng Tề Hám dường như không nghĩ vậy. Anh hoàn toàn thoải mái trưng bày nhạc cụ của mình cho người khác xem.

"Anh dường như không mấy bận tâm đến việc nhạc cụ của mình bị người khác tùy tiện chạm vào." Yến Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào cây ghi

-ta điện của anh. Những ngón tay của Tề Hám đặt tùy ý trên cần đàn, nơi được khảm những hoa văn tinh xảo, trông như thể hoa đang nở ra từ đầu ngón tay anh.

Tề Hám nhận ra ánh mắt của cậu, anh gõ nhẹ vào thân đàn như muốn nhắc cậu đừng nhìn chằm chằm nữa, rồi nói: "Nhạc cụ được người khác sử dụng mới có thể được gọi là nhạc cụ, nếu không thì cũng chỉ là một món đồ trang trí đẹp mắt mà thôi."

Những ngón tay của Tề Hám thon dài, mạnh mẽ. Những đường gân xanh ẩn dưới da, chứa đựng một sức mạnh không thể xem thường được thu vào bên trong cơ thể.

Thế là, ánh mắt của Yến Nghiêu lại chuyển từ cây đàn sang gương mặt chủ nhân. Ngay lúc đó, người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng phụ họa, cắt ngang những lời Yến Nghiêu định nói: "Đồng ý, tôi cũng nghĩ vậy."

Tề Hám nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu vì bị cắt lời của Yến Nghiêu. Cậu phải sắp xếp lại cảm xúc rồi nói: "Tôi không rành lắm, anh có thể biểu diễn cho tôi xem một lần không?"

Đúng lúc ấy, đám người ở phía xa gọi người kia lại, nói có người sắp nôn, mau đưa vào nhà vệ sinh. Cậu ta lẩm bẩm chửi mấy câu rồi tháo ghi

-ta xuống, đặt sang một bên để đi làm cái việc chẳng mấy hay ho đó.

Tề Hám thu lại nụ cười, nói: "Lý do."

Yến Nghiêu không hiểu lắm sự thay đổi cảm xúc tinh vi của anh, đành sờ mũi nói: "Cái capo của anh đang ở chỗ tôi."

Giọng điệu rõ là một lời đe dọa vụng về.

"Vậy ý của cậu là nếu tôi không đàn thì cậu sẽ không trả?" Tề Hám hỏi.

Yến Nghiêu lập tức ỉu xìu. Cậu sao có thể không trả chứ, cả đêm nay chẳng phải cũng vì chuyện trả capo này mà bản thân đã bày ra đủ trò sao.

"Vốn dĩ là của anh mà, làm gì có chuyện trả hay không trả. Tôi thật sự không biết chơi, huống hồ còn là đàn cho anh nghe nữa." Yến Nghiêu không biết làm mặt hung dữ nên chuyển sang làm ra vẻ đáng thương, nhưng rõ ràng bản thân là người ít khi mềm mỏng nên giọng điệu nghe có phần gượng gạo.

Tề Hám vẫn không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng. Yến Nghiêu không những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm đắc ý, lại mặt dày làm mềm giọng nói: "Anh ơi, người ta xin anh đó."

"Thằng nào nhại giọng gớm thế?" Ân Dã không biết từ đâu xuất hiện, thấy Yến Nghiêu là người quen đã gặp vài lần, thì bật chế độ móc mỉa quen thuộc.

"Anh chứ ai." Yến Nghiêu nghiêng đầu liếc y một cái, thuận miệng đáp lại, rồi lại nhìn về phía Tề Hám chờ đợi câu trả lời.

Tề Hám cầm ly rượu lên uống cạn ngụm cuối cùng đã bị tan đá làm cho loãng đi, rồi úp tay lên miệng ly ra hiệu không uống nữa. Ân Dã hiểu ý nên không rót thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!