"Tại sao?"
Giọng nói thoáng chút bực bội của Mai Mậu Bân vang lên từ điện thoại, nhưng Tề Hám vẫn bình thản đáp: "Không có tại sao cả, thưa thầy. Em muốn ở lại thành phố B."
Mai Mậu Bân thở hắt ra một hơi nặng nề. Ông định nổi giận nhưng rồi lại nén xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tề Hám, chẳng lẽ em không nghĩ tới khả năng và cơ hội để gầy dựng lại sự nghiệp ở thành phố A sao? Ít nhất cũng cho thầy một lý do để yên lòng chứ."
"Sao thầy lại nghĩ ở lại thành phố B em không có cơ hội phát triển?" Tề Hám hỏi lại.
Mai Mậu Bân không để đối phương lảng sang chuyện khác, ông chỉ nói: "Lý do."
Tề Hám cũng không lảng tránh nữa, đành gọi một tiếng: "Thầy."
Mai Mậu Bân im lặng, chờ đợi anh nói tiếp.
"Ở một mình em sẽ tỉnh táo hơn." Tề Hám nói.
Thấy thầy vẫn im lặng, Tề Hám cũng yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của ông.
"Em cần làm những việc khác để phân tán sự chú ý, san sẻ bớt thời gian suy nghĩ của mình đi." Đó là giải pháp mà Mai Mậu Bân nghĩ ra cho anh.
Tề Hám đáp: "Vâng."
Mai Mậu Bân thở dài một hơi thật sâu. Ông biết Tề Hám xưa nay vốn là người có tâm tư sâu nặng, hay suy nghĩ nhiều. Sau cùng, ông đành xuống nước: "Thôi thì hãy ra ngoài giao lưu nhiều hơn nhé."
Sau khi chào tạm biệt và cúp máy, Tề Hám đi ra từ phòng vệ sinh. Ân Dã đang chuẩn bị đồ uống ở quầy bar, thấy anh ra liền nói: "Tôi còn tưởng cậu rớt luôn xuống bồn cầu rồi chứ."
Hôm nay có một khách quen của quán Hàm Cẩu tổ chức sinh nhật, gọi cả đám bạn đến tụ tập uống rượu. Trước đây, thỉnh thoảng Tề Hám có hứng sẽ cùng họ chơi mấy game nhỏ trên bàn nhậu. Nhưng trong hai tháng anh về thành phố A, người bị lôi kéo uống cùng lại là Cao Thanh. Hắn chơi không lại họ nên chỉ uống nước, kết quả là tốc độ uống nước còn chẳng bằng tốc độ uống rượu của người ta.
Bữa tiệc đông người nên vô cùng náo nhiệt, ồn ào một cách hiếm thấy. Họ kéo cả Tề Hám lẫn Cao Thanh cùng chơi. Tề Hám không muốn uống lắm vì lần nào cả bọn cũng chơi mấy trò chuốc tàu nhanh, chẳng có gì vui ngoài việc uống liên tục cho đến khi đối phương say mèm.
Tửu lượng của Cao Thanh không tốt nên càng không muốn tham gia, kiên định từ chối: "Thôi không đi đâu, uống nữa chắc tôi ngộ độc nước mất."
Nhưng đám người kia cứ thế tiến tới, không nói không rằng kéo cả hai đến bàn nhậu. Một trong số họ nói với Cao Thanh: "Chấp cậu ba vòng có được không?"
Vì là sinh nhật người ta nên cũng không tiện làm mất hứng mãi. Tề Hám vừa ngồi xuống đã liếc qua bàn nhậu, phát hiện họ đang chơi trò Cò quay Nga. Cao Thanh nhìn mà muốn xỉu ngay tại chỗ: "May mà hôm nay Lâm Băng không có thời gian tới."
Hai người vừa ngồi xuống thì trò chơi lập tức bắt đầu. Rượu được rót nửa ly đặt trước mặt rồi mọi người bắt đầu lắc xúc xắc. Vận may của Cao Thanh không tốt lắm, mới uống hai vòng đã phải chạy vào nhà vệ sinh. Thời đại học, Tề Hám từng làm thêm ở quán bar, tuy không hay chơi nhưng mưa dầm thấm lâu, lại học hỏi nhanh và tửu lượng tốt nên chơi mấy trò này cũng khá thoải mái.
Chơi xong một ván, Tề Hám lập tức rút lui. Cao Thanh cũng đi vệ sinh xong, quay lại chỗ ngồi tán gẫu vài câu bâng quơ với anh.
Cả đám người đó đang chém gió ồn ào, chơi xong lại chuyển sang đàn hát. Hát xong, men say ngấm dần, họ bắt đầu lúc khóc lúc cười.
Cao Thanh nhận được điện thoại của Lâm Băng rồi nói phải đi ngay, Tề Hám chỉ nhìn theo bóng bạn mình vội vã thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Ân Dã bên cạnh không khỏi cảm thán: "Đúng là người đang chìm đắm trong tình yêu."
Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng lát nữa mình cũng nên về. Vừa lúc đó, một người ngồi xuống chiếc ghế trống của Cao Thanh, chính là anh chàng đã ôm đàn ghi
-ta đệm nhạc cho cả đám lúc nãy.
"Xin chào." Đối phương mở lời trước.
Tề Hám gật đầu đáp lại: "Chào." Người kia nở một nụ cười thân thiện, đưa tay chỉ về phía vị khách quen đang tổ chức sinh nhật hôm nay rồi lịch sự nói: "Tôi nghe bạn tôi nói anh là dân chơi nhạc chuyên nghiệp nên rất muốn thỉnh giáo một chút, không biết anh có tiện không?"
Thái độ của đối phương vừa lịch sự vừa chân thành. Tề Hám chưa kịp đồng ý thì người kia đã vội nói thêm: "Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu." Tề Hám bèn nói: "Không sao, cậu cứ hỏi đi."
***
Lẽ nào Tề Hám không có nhà? Hay là gọi điện thoại hỏi thử nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!