Chương 23: (Vô Đề)

Yến Nghiêu không hề nhắc đến chuyện cuộc thi, Tề Hám cũng vờ như không biết. Anh vốn không phải là người tò mò, hễ người khác đã không chủ động nói thì anh cũng sẽ chẳng hỏi.

Yến Nghiêu giơ hai ngón tay lên, nói với anh: "Tôi chỉ được nghỉ hai ngày thôi, chiều mai là phải bay về rồi."

Tề Hám giơ tay lên xem đồng hồ: "Không về nhà xem sao à?"

Mối quan hệ của cả hai vẫn chưa đến mức đó nên Yến Nghiêu đương nhiên sẽ không nói ra rằng cậu đến đây chủ yếu là để thăm Tề Hám, cho nên khéo léo đưa ra một lý do rất hợp lý: "Tối tôi mới về, ban ngày bố mẹ cũng phải đi làm mà." Nói rồi, cậu cong mắt cười, cố moi chút thông tin từ Tề Hám: "Còn anh thì sao? Sáng nay không phải anh đi họp à?"

Yến Nghiêu nghiêng về vế trước hơn, vì Tề Hám chính là một kẻ lão làng. Anh thông minh như vậy, sao có thể là người trong ngoài như một được chứ.

Nhưng câu trả lời của Tề Hám là: "Chẳng phải ngày nào tôi cũng đi làm sao?"

Đấy, lại trêu mình rồi, Yến Nghiêu thầm nghĩ.

Điện thoại Tề Hám kêu lên một tiếng. Anh rút ra xem thì thấy tin nhắn của Cao Thanh. Từ lúc anh trở về, Cao Thanh và Ân Dã rất ít khi trò chuyện với anh, nghĩ cũng phải, mấy gã đàn ông thì có gì nhiều để mà nói đâu.

Cao Thanh: Yến Nghiêu có phải đến tìm mày rồi không?

Tề Hám liếc nhìn Yến Nghiêu đang đi phía trước: Không có.

Cao Thanh tỏ vẻ không tin: Hai đứa bây không phải là sắp yêu nhau thật đấy chứ?

Tề Hám vừa định trả lời thì Yến Nghiêu bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Anh họ tôi hình như sắp có người yêu rồi."

Không biết mấy người này bị k*ch th*ch chuyện gì mà người nào người nấy cứ mở miệng ra là nói chuyện yêu yêu đương đương.

Thấy anh không nói gì, Yến Nghiêu tự mình nói tiếp: "Chắc là kiểu con gái theo đuổi con trai, chỉ cách một lớp lụa mỏng thôi."

Tề Hám nhướng mày. Trước đây anh đã nhận ra Cao Thanh cũng có cảm tình với Lâm Băng, chỉ là chưa thể gọi là thích, nên vẫn luôn không từ chối.

Yến Nghiêu lại kể cho anh nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong hai tháng anh đi vắng, ví dụ như đội cứu hỏa có một con mèo tam thể chạy đến, nhìn kỹ thì hơi giống con mèo mà Tề Hám nhặt được ven đường trước đây. Rồi cậu lại nói đến mấy bông hoa trước cửa tiệm "Hàm Cẩu" đã hé nụ. Khi Tề Hám hỏi làm sao cậu biết, Yến Nghiêu lại lập tức lái sang chuyện cây trân châu tím mà cậu đã mang về từ sân nhà anh.

Nghe đối phương than thở rằng cây trân châu tím bây giờ hơi nhăn nheo, tưới nước cũng chẳng thấy khá hơn, Tề Hám đưa ra một cách giải quyết: "Cho nó uống nước."

Yến Nghiêu ngẩn ra, rồi hỏi một câu rất ngớ ngẩn: "Uống nước kiểu gì thế? Lấy xi lanh tiêm vào à?"

"Nhét nó vào đầu cậu ấy, rồi cho nó uống nước trong não cậu," Tề Hám cũng trả lời lại bằng một câu ngớ ngẩn không kém.

Thỉnh thoảng Tề Hám cũng có khiếu hài hước, nhưng phần lớn là những câu đùa khô khan. Yến Nghiêu thấy anh chọc mình, nói không lại nên cũng đành chịu, chỉ có thể nghiêm túc hỏi lại: "Vậy cho nó uống nước kiểu gì bây giờ?"

Trông cậu hệt như một chú chó nhà, hễ không được đáp lại là sẽ cứ nhìn chằm chằm và sủa không ngừng. Tề Hám khoa tay miêu tả: "Lấy một cái chậu nước lớn cỡ này, đặt nó vào rồi thêm nước cho ngập phần thân mọng nước, ngâm một tiếng là sẽ hồi lại thôi."

Yến Nghiêu ghi nhớ, ngoan ngoãn "ồ" một tiếng.

Bữa tối, hai người chọn đại một quán Lẩu nồi gang kiểu Đông Bắc gần đó theo nguyên tắc nhất cự ly. Bát đĩa của quán đều rất to, đồ ăn đầy đặn mà hương vị lại ngon.

Ăn xong, hai người ai về nhà nấy. Tề Hám hỏi cậu mai có cần mình ra sân bay tiễn không. Yến Nghiêu đội mũ bảo hiểm chỉ để lộ đôi mắt, giọng điệu không rõ là muốn hay không: "Tùy anh thôi, nếu anh rảnh thì đến nhé."

Yến Nghiêu vẫn giao lại quyền lựa chọn cho anh.

Sau khi chia tay, Tề Hám về nhà xem điện thoại thì phát hiện định vị bài đăng mới trên vòng bạn bè của Dương Mai đã chạy tuốt lên miền Bắc. Anh gọi cho cô một cuộc, nhưng Dương Mai không bắt máy, mãi đến cuộc thứ hai đối phương mới nghe.

Tề Hám lạnh giọng hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

Dương Mai ngẩn ra một lúc. Cô chưa từng thấy Tề Hám nổi giận bao giờ. Dù bình thường anh đối với cô cũng chẳng thân thiện gì nhưng ít ra vẫn lịch sự, khách sáo. Đây là lần đầu tiên Tề Hám nói chuyện với cô bằng giọng điệu này, đáng sợ thật…

"Sao thế?" Dương Mai ngơ ngác hỏi.

Tề Hám hỏi ngược lại: "Sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!