Chương 22: (Vô Đề)

Tề Hám cầm cốc nước vào phòng, tĩnh tâm lại để tập trung vào công việc. Bản nhạc cuối phim cũng đã gần hoàn thành. Studio đã đưa bản này cho bên sản xuất phim xác nhận. Trước đó họ vẫn luôn rất hài lòng, vậy mà giờ lại chẳng hiểu sao đổi ý, nói rằng phương hướng không đúng và yêu cầu anh sửa lại. Thế là một cuộc họp ba bên giữa đội ngũ sản xuất, studio và Tề Hám được tổ chức. Phương án ban đầu vốn được đưa ra theo phong cách bi tráng của một bộ phim chính kịch, Tề Hám cũng đã sáng tác theo hướng đó.

Thế nhưng trong cuộc họp, phía sản xuất lại nói rằng cần làm nổi bật mảng tình cảm, không cần một thế giới quan quá hoàn chỉnh, cũng không nên mang lại khí thế quá hùng hồn choáng ngợp, mà mà phải nồng nàn, da diết hơn.

Lúc nghỉ giải lao, Tề Hám và sư thúc ra khu vực nghỉ ngơi hút một điếu. Xem ra đây không phải bên sản xuất muốn sửa, mà do nhà đầu tư yêu cầu sửa.

Sư thúc hút xong điếu thuốc, dụi đầu lọc vào gạt tàn rồi hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

"Họ muốn sửa thì cứ sửa thôi, đừng để đến cuối cùng lại chẳng được lợi lộc gì," Tề Hám nói.

Nếu theo tính cách của Tề Hám, anh sẽ chẳng thèm để tâm đến chuyện này, thậm chí còn không đến dự cuộc họp. Một khi đã viết xong, đã xác nhận và ký hợp đồng ngay tại chỗ, chỉ cần không có lỗi sơ đẳng nào trong quá trình sản xuất thì anh sẽ không dễ dàng thay đổi. Với kiểu yêu cầu bắt buộc sửa lại bản thảo thế này, nếu là chuyện cá nhân, Tề Hám chắc chắn sẽ phớt lờ. Nhưng chuyện này còn liên quan đến studio của sư thúc, không thể để ông bị mất phần hoa hồng được.

Vào nửa sau cuộc họp, Tề Hám nhanh chóng sửa lại bản nhạc. Trước khi chốt hạ, anh đã nêu rõ thái độ: "Hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng xác nhận, cứ thay đổi tới lui mãi thì chẳng hay ho gì."

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tề Hám ở lại công ty để chuẩn bị chỉnh sửa chi tiết. Vì họp nên anh đã để điện thoại ở chế độ im lặng, bây giờ mới nhớ ra để xem. Khi mở điện thoại lên, anh thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Do không gọi được cho anh, Yến Nghiêu đã gửi thêm mấy tin nhắn.

Yến Nghiêu: Anh, thấy tin nhắn thì trả lời tôi nhé.

Tề Hám liếc nhìn thời gian, là tin nhắn từ một tiếng trước.

Tề Hám: Tôi vừa họp xong, có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia, Yến Nghiêu trả lời lại ngay tắp lự: Họp á? Anh đi làm công ty rồi à?

Hỏi xong câu này, cậu dường như cũng cảm thấy mình có vẻ hơi căng thẳng quá, bèn lập tức gửi thêm một tin nữa.

Yến Nghiêu: Bây giờ anh có rảnh không?

Tề Hám: Có.

Điện thoại gọi đến ngay lập tức. Tề Hám vừa bắt máy, giọng nói xen lẫn ý cười của Yến Nghiêu đã truyền đến: "Vì bữa cơm anh hứa mà tôi đã lặn lội đến tận đây đấy."

Tề Hám hiểu ngay: "Cậu đang ở đâu?"

Yến Nghiêu hỏi ngược lại: "Anh đang ở đâu? Tôi qua tìm anh."

Nghe Tề Hám đọc tên công ty, Yến Nghiêu ngẩn ra một lúc rồi nói: "Tôi đang ở trung tâm thương mại đối diện chỗ anh đây, đợi tôi năm phút nhé."

"Để tôi qua đó. Xe tôi ở dưới hầm để xe bên đó, cửa A," Tề Hám ngắt lời cậu.

Buổi sáng bãi đậu xe dưới tầng công ty đã kín chỗ nên Tề Hám đã đỗ xe ở trung tâm thương mại đối diện. Tắt máy xong, Tề Hám thu dọn tài liệu, chào mọi người một tiếng rồi rời khỏi công ty. Sau khi đến trung tâm thương mại, Tề Hám đi thang máy xuống hầm để xe. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy bóng lưng của Yến Nghiêu. Cậu đang nấp sau một cây cột, tưởng rằng mình đã ẩn mình rất kỹ.

Yến Nghiêu đã nấp ở đó được vài phút, mắt không ngừng nhìn về phía cửa A để tìm bóng dáng Tề Hám. Vì quá tập trung nhìn về phía trước nên cậu không hề để ý có người đã đến gần từ sau lưng, cho đến khi có thứ gì đó bất ngờ vỗ nhẹ lên đầu mình.

Vốn đang căng thẳng tập trung nhìn phía trước, hành động này làm Yến Nghiêu giật nảy mình. Cậu tưởng ai đó nhận nhầm người, vừa quay lại định nói gì đó thì sững người lại ngay khi nhìn thấy gương mặt Tề Hám, hơi thở cũng như ngưng lại.

Tề Hám thu tập tài liệu lại, nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của thanh niên. Đúng là một con người bằng xương bằng thịt đứng trước mắt thì sống động hơn nhiều so với trên điện thoại. Đã gần hai tháng họ không gặp nhau, nếu không có mấy cuộc gọi giữa chừng, có lẽ đến cả đường nét của đối phương cũng sắp trở nên mơ hồ rồi.

Hơi thở của Yến Nghiêu bắt đầu trở nên dồn dập. Tề Hám tưởng đối phương bị mình dọa, bèn cho cậu chút thời gian để bình tĩnh lại rồi mới hỏi: "Sao thế?"

Người mà cậu ngày nhớ đêm mong suốt hai tháng qua đang đứng ngay trước mặt. Hai người ở hai nơi khác nhau, lúc Tề Hám rời đi còn đang mặc áo len, vậy mà bây giờ mặc áo dài tay cũng đã thấy nóng. Hai tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để hai người quen biết, thấu hiểu và vun đắp tình cảm với nhau. Nhưng cũng đủ để làm phai nhòa gương mặt của một người, khiến nhiệt huyết nguội lạnh dần.

Nhận ra vẻ mặt mình có hơi thất thố, Yến Nghiêu vội chớp mắt để che đi sự hoảng loạn. Cổ áo rộng thùng thình dường như có thể siết chặt lấy cổ họng. Cậu hít một hơi, yết hầu trượt xuống rồi nói: "Tôi cứ tưởng anh đi ra từ đằng trước."

Tề Hám nhìn thấu biểu cảm của đối phương nhưng không vạch trần, chỉ nói: "Thang máy ở bên này."

Yến Nghiêu "ừm" một tiếng, rồi lại bổ sung thêm một câu như để cố chữa cháy: "Lâu quá rồi tôi không về đây…" Vừa nói, cậu vừa đưa chiếc hộp đang ôm trong lòng cho người đàn ông. "Tặng anh này."

Tề Hám nhận lấy chiếc hộp: "Cái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!