"Vãi thật!"
Bất ngờ nhận được hồi âm, Yến Nghiêu suýt nữa thì ném bay cả điện thoại. Trước đây cậu nhắn tin cho Tề Hám bao lần cũng chẳng thấy hồi âm nên cứ đinh ninh là anh không xem Weibo. Huống hồ tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ bị nhấn chìm giữa biển tin nhắn riêng của Tề Hám.
Vì vậy, cậu chỉ định theo thói quen gửi chút manh mối mình vừa thấy qua tài khoản của người đàn ông để ghi lại trước rồi buột miệng trêu một câu, nào ngờ đối phương lại đọc được tin nhắn ngay lúc đó.
Yến Nghiêu lập tức gửi thêm mấy sticker nhưng Tề Hám không trả lời lại nữa. Tim cậu đập thình thịch không ngừng, cảm thấy hình tượng tốt đẹp của mình đã tan thành mây khói, bèn vội vàng cuống quýt giải thích một cách yếu ớt: Tôi không có ý đó đâu.
Tề Hám thì vốn chẳng để tâm. Anh thoát Weibo, cài dây an toàn, vừa định lái xe thì điện thoại lại reo lên. Tề Hám nhận cuộc gọi video của Yến Nghiêu. Đầu dây bên kia, thanh niên đang ngồi trên chiếc bàn inox trong bếp, tay ôm một cái bát to, tay cầm thìa, cười với anh rồi nói: "Hello."
Tề Hám cầm điện thoại, hỏi: "Sao thế?"
Yến Nghiêu vội vàng giải thích: "Xin lỗi anh, là do tôi lỡ lời thôi, chứ không phải nói anh không tốt đâu."
Tất nhiên Tề Hám biết cậu chỉ đang đùa, hơn nữa những lời Yến Nghiêu nói cũng không có gì quá đáng. Anh liếc nhìn màn hình điện thoại rồi hỏi ngược lại: "Căng thẳng lắm à?"
Yến Nghiêu cuống đến mức không nhận ra giọng người đàn ông đầy ắp ý trêu chọc, vẫn tiếp tục nói: "Đương nhiên là sợ anh hiểu lầm rồi. Tôi thấy anh thật sự rất tốt, thật đấy."
Tề Hám cụp mắt nhìn xuống màn hình. Vốn dĩ lúc không cười trông người đàn ông đã khá lạnh lùng rồi, bây giờ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm lại càng đáng sợ hơn. Bầu không khí không thể cứ đóng băng như vậy được, nên Yến Nghiêu định đổi chủ đề. Chiếc bát trong tay cậu có hoạ tiết khúc xương hoạt hình ở giữa, bên cạnh còn có một dấu chân chó, đáy bát phẳng còn miệng thì loe ra. Cậu hỏi: "Anh đang ở trên xe à?
Chuẩn bị đi đâu thế?"
"Về nhà. Cậu cầm cái gì đấy? Bát cho chó à?" Tề Hám nói.
Thấy anh lên tiếng, Yến Nghiêu mới bật cười, để lộ chiếc răng nanh đã lâu không thấy: "Anh thông minh thật, đoán đúng rồi." Rồi cậu lại giải thích: "Lúc mua tôi không để ý tên nên mua nhầm."
Tề Hám để ý thấy cậu đang ở trong bếp, bèn hỏi: "Có mỗi mình cậu thôi à?"
Yến Nghiêu "ừm" một tiếng, đáp: "Tôi vừa đưa đồng đội đến phòng y tế, mọi người ăn xong cả rồi."
Tề Hám gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Yến Nghiêu khịt mũi, ngừng ăn, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Tề Hám trong màn hình. Yến Nghiêu không nói gì, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau một lúc. Tề Hám nhận ra bầu không khí giữa hai người bắt đầu có chút là lạ. Anh vừa híp mắt định nói gì đó để phá vỡ sự im lặng này thì Yến Nghiêu đã lên tiếng trước, giọng cố tình dịu đi để mong nhận được câu trả lời mình muốn: "Anh có tính khi nào về không?"
"Chắc là sắp rồi." Tề Hám trả lời nước đôi.
Câu trả lời có phần qua loa khiến Yến Nghiêu hơi thất vọng, cậu "ờ" một tiếng rồi cắm thìa vào bát cơm ấn ấn mấy cái, buột miệng nói một câu khiến người ta giật mình: "Anh có muốn gặp tôi không?"
Tề Hám liếc nhìn thanh niên. Thấy đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của mình, Tề Hám lảng tránh câu hỏi này, chỉ nói: "Nếu cậu đến, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa."
Yến Nghiêu hiểu ý né tránh trong câu nói của anh, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại bằng một tiếng "được" khẽ.
Sau khi tắt máy, Tề Hám mua ít đồ ăn rồi về nhà, chuẩn bị tự mình vào bếp. Bốn mươi phút sau, anh dọn ra một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa gà xào và một món rau. Trong nhà chỉ có mẹ anh biết nấu ăn, nhưng bà thường phải dạy học và ở tại ký túc xá của trường nên ít khi về. Còn bố anh là nghiên cứu viên khoa học, bình thường cũng ăn ở nhà ăn của đơn vị.
Bố Tề gắp một miếng gà xào, sau khi ăn xong bèn bình thản nhận xét một câu: "Cũng được."
Trong ký ức của Tề Hám, ông chưa bao giờ để lộ cảm xúc quá mạnh, luôn trầm ổn, nghiêm nghị, ít khi cười nói, nhưng cũng không phải người khắt khe. Mẹ anh không thể toàn vẹn giữa công việc và gia đình, may mắn là thời niên thiếu anh dù có nổi loạn cũng chưa từng làm chuyện gì phiền phức.
Tề Hám cũng gắp một miếng gà xào. Anh im lặng một lúc, bố anh cũng không nói gì. Cuối cùng, Tề Hám lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: "Hay là con gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Bố Tề Hám lại chẳng bận tâm, đũa của ông đã chuyển sang gắp miếng sườn: "Mặn thì ăn thêm cơm, đừng lãng phí đồ ăn."
Anh đã ăn đồ mình nấu gần hai năm nay nên sớm đã quen rồi, chỉ là không muốn bố phải chịu trận cùng mình.
Bố Tề hiếm khi chủ động khơi chuyện: "Trước đây bác sĩ Chu nói con đã hồi phục rồi, bố rất mừng."
Tề Hám im lặng chờ ông nói tiếp. Giọng ông có vẻ thản nhiên, nhưng có thể thấy được sự nghiêm túc trong đó: "Con muốn tiếp tục làm nhạc thì cứ làm, muốn đổi nghề, bố cũng ủng hộ."
Tề Hám nói luôn: "Con không đổi nghề đâu, con sẽ tiếp tục sáng tác."
Bố anh gật đầu, ăn xong thì đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy, nói: "Làm thì phải làm cho tốt." Ông đi đến bên cạnh, vỗ vai con trai. "Cũng nên tìm một cậu bạn trai đi. Con không còn nhỏ nữa, cũng nên san sẻ bớt tâm trí rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!