"Cái gì ạ?" Yến Nghiêu chau mày hỏi.
Cậu đang ngồi trong văn phòng đội trưởng. Đội trưởng đưa cho cậu một tờ đơn và một cây bút. Yến Nghiêu nhận lấy tờ đơn xem qua, tiêu đề trên cùng là một dòng chữ lớn in đậm chói lọi: Đơn đăng ký tham gia Cuộc thi Cứu nạn – Cứu hộ.
Đội trưởng gõ gõ lên bàn: "Cuộc thi toàn quốc, đầu tiên thi cấp thành phố, sau đó đến cấp tỉnh."
Yến Nghiêu cầm tờ đơn lướt qua vài dòng, thuận miệng hỏi: "Toàn quốc ạ? Thi ở đâu thế?"
Đội trưởng đọc tên một thành phố. Bàn tay đang lật xem tờ giấy của Yến Nghiêu khựng lại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng, trong mắt cậu đã tràn ngập niềm vui bất ngờ, khóe miệng không kiềm được mà cong lên: "Thật hay đùa đấy ạ?"
Đội trưởng gật đầu khẳng định, cảm thấy phản ứng của cậu thật kỳ lạ, nghi hoặc hỏi: "Cậu cười cái gì? Đừng có quá kiêu ngạo tự mãn."
Yến Nghiêu đương nhiên sẽ không nói ra lý do thật, chỉ nói qua loa: "Vui chứ ạ, nhà em ở thành phố A."
"Vậy thì tốt quá, nếu các cậu đoạt giải sẽ cho nghỉ mấy hôm, cậu vừa hay có thể tranh thủ về nhà vài ngày," Đội trưởng tỏ ra đặc biệt rộng lượng.
Hai mắt Yến Nghiêu sáng rực, cậu đặt tờ đơn xuống, cầm bút lên bắt đầu điền thông tin, miệng nói: "Sáng suốt, quá sáng suốt."
Đội trưởng có chút bất mãn với thái độ tự mãn của người nào đó: "Tôi thấy cậu đúng là không sợ lật thuyền trong mương."
Yến Nghiêu điền thông tin cẩn thận xong, đưa lại tờ đơn cho đội trưởng, nói: "Yên tâm đi ạ, em còn trẻ, khí thế dồi dào."
***
Lúc nãy khi nhìn thấy số lạ, Tề Hám đã nghi ngờ là Thịnh Minh Ngôn. Số điện thoại của anh không có mấy người biết, tất cả đều đã được lưu tên, bình thường rất ít có số lạ gọi đến.
"Gặp mặt à?" Tề Hám hỏi ngược lại.
Ôn Tinh đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn anh, nhưng lại cảm thấy nghe lén điện thoại của người khác không hay, liền lẳng lặng lùi ra xa một chút.
Thấy Thịnh Minh Ngôn ở đầu dây bên kia im lặng mãi, Tề Hám không đợi được câu trả lời, đang định cúp máy thì đối phương lên tiếng: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."
Tề Hám làm việc không thích dây dưa, nếu đã không thể giải quyết ngay lúc này thì cũng không cần tốn nhiều lời. Anh dứt khoát cúp máy, quay sang nói với Ôn Tinh: "Đi thôi."
Ôn Tinh lái xe đưa anh về nhà. Mẹ Tề nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Tề Hám nói: "Sư muội của con thôi, người ta có bạn trai rồi."
Bị con trai nói trúng tim đen, mẹ Tề thở dài một hơi: "Uống ít rượu thôi, mẹ đi nấu cho con ít canh giải rượu."
Tề Hám xua tay, có chút mệt mỏi: "Không cần phiền mẹ đâu, con đi nghỉ đây." Nói xong, anh lên lầu hai về phòng ngủ, thay quần áo xong mới nằm lên giường ngủ.
Sáng dậy, việc đầu tiên là đi tắm. Gột sạch mùi rượu trên người xong, Tề Hám cũng ném luôn ga giường và vỏ gối vào máy giặt. Đến khi cầm điện thoại lên, người đàn ông mới phát hiện nó đã hết pin, tự động tắt máy. Sạc một lúc, mở lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Nhìn mấy số cuối thấy quen quen, hóa ra là số điện thoại của Lý Vọng Tinh.
Lý Vọng Tinh thấy anh không nghe máy lại gửi mấy lời mời kết bạn. Tề Hám đồng ý lời mời, sau đó gọi lại.
Lý Vọng Tinh vừa mới ngủ dậy, giọng mũi nặng trịch: "Alô?"
"Tề Hám đây, tối qua điện thoại hết pin tắt máy, xin lỗi nhé. Cậu tìm tôi có việc gì gấp à?"
Lý Vọng Tinh đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi mơ màng: "Tề Hám à? Ồ… Tôi thấy cậu mãi không liên lạc, cậu có tiện qua đây một chuyến không? Hay là tôi qua tìm cậu? Có thứ cần đưa cho cậu."
Tề Hám vừa thu dọn đồ đạc vừa đi ra ngoài, đáp: "Cậu gửi định vị cho tôi đi."
Sau khi nhận được định vị, Tề Hám lái xe qua đó. Lý Vọng Tinh đã thay quần áo xong nhưng tóc tai vẫn còn rối bù, chưa kịp chải chuốt. Tề Hám ngồi xuống ghế sofa, Lý Vọng Tinh rót cho anh một cốc nước. Tề Hám liếc nhìn gương mặt đối phương: "Tôi đến sớm quá, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi à?"
"Không sao, để tôi đi lấy đồ." Lý Vọng Tinh quay người vào phòng, lúc ra cầm theo một tập tài liệu và một chiếc máy tính xách tay.
Anh ta đưa tập tài liệu cho Tề Hám. Tề Hám mở ra xem qua, phát hiện đó là những bản thảo viết tay từ thời đại học, giấy đã ngả vàng, chữ viết cũng mờ đi, nhưng có thể nhận ra đó đều là bài tập của cả lớp họ khi đó.
Hồi ấy có một giảng viên đặc biệt khó tính quái gở, vừa yêu cầu nộp bản điện tử lại vừa bắt nộp bản viết tay. Mỗi lần sáng tác xong đều phải chép tay lại một bản để nộp. Tề Hám lật xem, nhưng lại không tìm thấy bài tập của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!