Chương 18: (Vô Đề)

Yến Nghiêu cất capo vào ngăn kéo, giơ tay xoa bóp vai gáy rồi xoay nhẹ cổ. Tề Hám tạm thời chưa trả lời tin nhắn của cậu, thế là cậu đút điện thoại vào túi rồi đi xuống nhà ăn.

Những người không phải đi làm nhiệm vụ đã ăn xong và đi nghỉ cả rồi, chỉ còn lại một bàn dành cho ca trực của họ. Yến Nghiêu lấy cơm, ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình. Chiếc ti vi lớn trong nhà ăn đang chiếu một chương trình tạp kỹ, tiếng cười khoa trương của MC chỉ khiến Yến Nghiêu cảm thấy vừa khó xử vừa cạn lời.

Yến Nghiêu gắp một miếng rau, không nhịn được mà phàn nàn: "Cái quái gì thế này, chuyển kênh khác đi."

Thấy mấy người khác chẳng có ý kiến, Hướng Văn Phi bèn bấm điều khiển đổi kênh.

Yến Nghiêu đang lùa một miếng thịt kho tàu vào miệng, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình, cậu bỗng cảm thấy miếng thịt trong miệng trở nên béo ngấy, buồn nôn đến mức phải nhổ ra ngay lập tức. Cậu gõ gõ lên bàn, cạn lời nói: "Cái thứ này còn tệ hơn cả gã dẫn chương trình kia nữa."

Hướng Văn Phi nhìn gương mặt có dòng phụ đề "Thịnh Minh Ngôn" trên màn hình rồi lại nhìn phản ứng của đàn anh, trong lòng chẳng hiểu gì cả, bèn chau mày hỏi: "Tự dưng anh bị làm sao thế? Tôi thấy nhạc của anh ta cũng hay mà."

"Cậu mau đến bệnh viện chữa cái tai của mình đi," Yến Nghiêu vươn tay dài ra, giật lấy điều khiển rồi chuyển sang kênh Thế giới Động vật.

***

Điện thoại của Tề Hám vẫn reo không ngừng. Anh không thích trả lời tin nhắn, bình thường gõ thêm vài chữ cũng thấy phiền, huống chi bây giờ là cả một đống chấm đỏ. Anh lướt qua danh bạ, tìm đến số điện thoại có ghi chú là "Tạ Trục" rồi gọi đi.

"Ối anh Tề, một năm rồi, điện thoại của cậu cuối cùng cũng đổ đầy xăng rồi à?"

Tạ Trục là bạn cùng phòng đại học của anh, gia cảnh giàu có, giao thiệp xã hội rộng, quen biết nhiều mối. Quan hệ giữa Tề Hám và cậu ta trước nay vẫn luôn tốt.

"Nhắn lắm thế."

Làm bạn cùng phòng bốn năm, Tạ Trục đương nhiên biết Tề Hám ghét trả lời tin nhắn, việc "kh*ng b*" tin nhắn cốt chỉ để làm phiền anh. Tạ Trục vốn quen chọc bị gạo, Tề Hám hai năm trời không gửi một tin nhắn, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng gọi, không chọc tức anh mới là lạ.

"Trời đất đổi thay rồi anh Tề ơi. Tôi lấy vợ rồi đó, cậu có biết không?"

Chuyện này thì Tề Hám thật sự không biết. Danh bạ điện thoại có quá nhiều liên hệ, anh không xem xuể vòng bạn bè. Năm đó Tạ Trục vì chuyện anh không từ mà biệt mà tức điên lên, nói gì đến báo tin cho anh. Nhưng tức giận một thời gian rồi cũng nguôi, chỉ mong Tề Hám được bình an là tốt rồi. Dù cho bây giờ anh đã trở về, đối phương vẫn phải trách móc anh một phen.

Tề Hám quả thực có chút áy náy với cậu ta. Bốn năm học chung, Tạ Trục cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều. Anh nói với giọng có phần hối lỗi: "Chúc tân hôn mỹ mãn, tôi sẽ gửi quà mừng bổ sung."

"Không cần tốn kém đâu, cậu đến nhà tôi một chuyến đi, gặp nhau trước đã."

"Được, lát nữa tôi đến."

Cúp điện thoại xong, Tề Hám đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu trước, sau đó mới đến nhà Tạ Trục.

Người mở cửa là vợ của Tạ Trục, một cô gái thuộc tuýp dịu dàng, thục nữ. Trước đây Tạ Trục rất ham chơi, bạn gái thay còn thường xuyên hơn thay áo, toàn là mấy hot girl mạng có ngoại hình na ná nhau. Hai năm gần đây, cậu ta đã tu chí, tiếp quản công ty. Tạ Trục trước nay vẫn là người thuộc dạng đại trí giả ngu, không để lộ tài năng. Lúc mới tiếp quản công ty, không ai coi trọng cậu ta, nhưng khi xử lý công việc lại rất quyết đoán và có tầm nhìn xa, bây giờ công ty đang phát triển nhanh chóng.

Tạ Trục đang ngồi bên bàn trà đun nước, chờ Tề Hám ngồi xuống ghế thì nhìn anh một lượt rồi cười nói: "Trông không tồi đấy, còn để tóc dài nữa."

Tề Hám đặt hộp quà lên bàn: "Tặng bà chủ."

Tạ Trục cười không ngớt: "Ối dồi ôi, bà chủ cơ à?" Nói rồi, cậu ta gọi vợ mình lại: "Lại đây nào bà chủ, lại đây."

Nữ chủ nhân cũng bị chọc cười, cô theo Tạ Trục gọi một tiếng: "Anh Tề khách sáo quá ạ."

Bên trong hộp quà là một chiếc trâm cài áo bằng hoa lụa thủ công, hình hoa bạch ngọc lan trông sống động như thật. Ngay từ lúc nhìn thấy cô, Tề Hám đã biết mình không mua sai đồ, chiếc trâm cài áo thanh nhã này rất hợp với cô.

"Gấm hoa thêm lụa," Tề Hám mỉm cười.

Đun xong nước, Tạ Trục tráng bộ ấm chén, cạy bánh trà rồi bắt đầu pha. Vợ cậu ta nhận quà xong, cười nói: "Cảm ơn anh Tề, hai người nói chuyện đi, em không quấy rầy nữa."

Nói xong, cô rời khỏi phòng khách, lên lầu hai để làm việc riêng của mình. Tạ Trục tráng trà một lần, pha nước thứ hai, cuối cùng là chiết trà ra chén.

Tề Hám nói: "Bà chủ xinh thật."

Tạ Trục cười cười, dâng trà cho Tề Hám: "Không chỉ có mình tôi cưới vợ đâu, Lâm Dương dạo trước cũng đính hôn rồi, còn có cả Thịnh Minh Ngôn nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!