"Ở lại nhà tôi, ngủ." Tề Hám không hùa theo trò đùa của cậu.
Suy cho cùng Yến Nghiêu vẫn chỉ là một tay mơ mặt chưa đủ dày, thấy Tề Hám không bắt sóng liền cảm thấy lúng túng, thầm nghĩ trong bụng: Đúng là vẫn đi theo con đường lạnh lùng cấm dục nhỉ.
Cậu dọn dẹp hộp thuốc cất lại vào ngăn kéo, lúc quay đầu nhìn sang Tề Hám vẫn cố nặn một nụ cười, lộ ra chiếc răng nanh, giọng ỉu xìu "ồ" một tiếng.
Lúc này, Tề Hám đã đến giờ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh vào phòng trước, lấy một bộ đồ ngủ mới cho Yến Nghiêu rồi nói: "Tặng cậu."
Yến Nghiêu ôm bộ quần áo, nhìn người đàn ông đầy thắc mắc: "Không lẽ anh bị bệnh sạch sẽ à?"
"Rất hoạt hình, hợp với cậu," Tề Hám nói.
Yến Nghiêu cũng muốn xem thử nó hoạt hình đến mức nào. Cậu mở bộ đồ ra, lập tức bị họa tiết chú gà con phong cách chibi to tướng đập vào mắt, sững lại hai giây rồi hỏi: "Có q**n l*t mới không?"
Tề Hám đưa cho cậu một chiếc hộp còn nguyên tem trong tay. Yến Nghiêu nhận lấy, xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, cửa phòng Tề Hám đã đóng lại. Chiếc ghế sofa ngoài phòng khách đã được mở ra thành một chiếc giường, bên trên đặt sẵn gối và chăn bông.
Yến Nghiêu mở điện thoại xem tin nhắn trước. Quả nhiên, Tề Hám đã gửi cho cậu một tin nhắn WeChat.
Tề Hám: Chăn gối ở trên sofa, tôi ngủ trước đây.
Yến Nghiêu: Ngủ ngon.
Sáng hôm sau lúc Tề Hám thức dậy, chiếc sofa ngoài phòng khách đã được xếp lại như cũ, chăn được gấp thành một "khối đậu phụ" vuông vức. Trên ban công còn phơi đồ thay hôm qua, bàn ăn lại đặt thêm một phần bữa sáng.
Đầu gối về cơ bản đã không còn đau nữa, có lẽ là do được bôi thuốc kịp thời. Anh vệ sinh cá nhân xong thì đi rửa một ít dâu tây. Mấy hôm trước Ân Dã đến vườn dâu hái mười cân, vốn định ủ ít rượu dâu, nhưng sau đó lại lười không muốn làm nên đem chia hết cho mọi người.
Tề Hám mặc áo khoác ra ngoài, định bụng đi xem hoa. Vừa mở cửa, anh đã thấy Yến Nghiêu đang ngồi xổm dưới đất, tay cầm tuốc nơ vít sửa sang chiếc xe điện của mình.
Thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, anh cứ ngỡ đối phương đã vội về đội cứu hỏa rồi. Thấy anh ra ngoài, Yến Nghiêu cười: "Chào buổi sáng."
Tề Hám bước tới, đáp lại một câu: "Ừm, chào buổi sáng."
Chiếc xe điện bị đặt nằm nghiêng trên mặt đất, Yến Nghiêu quỳ nửa người xuống nghiên cứu dây phanh bánh trước. Cậu nói: "Anh có biết phanh xe này có vấn đề không? Tối qua suýt nữa phải dùng mặt để thắng rồi đấy."
Mấy hôm trước Tề Hám đã cảm thấy không ổn rồi, định bụng mấy hôm nữa ra tiệm mua má phanh về thay, nhưng cứ quên bẵng đi mất.
"Biết, mấy hôm nay bận quá."
Yến Nghiêu xắn tay áo lên vặn ốc vít, lớp da mỏng trên mu bàn tay bao bọc lấy những đường gân xanh. Cơ bắp cánh tay cậu săn chắc, đường nét khỏe khoắn nhưng không hề thô kệch.
"Người phụ nữ trên lầu nhà anh, là có ý gì thế?" Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn người đàn ông, khóe môi khẽ nhếch. Tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại sắc lẻm.
Tề Hám phải thừa nhận rằng Yến Nghiêu rất nhạy bén, chỉ gặp Dương Mai một lần mà đã nhận ra điều bất thường.
Anh đáp: "Cô ta chỉ có vấn đề về đạo đức thôi."
Yến Nghiêu nhoẻn miệng cười, không tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ nói: "Biết rồi." Nói xong thì tiếp tục sửa phanh.
Tề Hám chọn một quả dâu tây lớn trong hộp đưa cho Yến Nghiêu đang ngồi xổm bên cạnh. Yến Nghiêu tự nhiên há miệng, chồm tới định cắn. Tề Hám vốn không có ý đó, cũng chẳng muốn có ý đó, liền rụt tay lại khiến Yến Nghiêu cắn hụt.
Thấy đối phương hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, Tề Hám lại đưa quả dâu tây tới, còn cố tình hạ tay xuống thấp hơn gần với tay cậu, ý tứ lần này đã quá rõ ràng.
Yến Nghiêu nheo mắt, cái tính bướng bỉnh trỗi dậy, vẫn cứ há miệng định cắn tiếp. Tề Hám lại rụt tay về không cho cậu cắn. Đôi mắt hờ hững hơi híp lại, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu là chó con à?"
Nghe vậy, Yến Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Sau đó, thanh niên nhanh chóng cúi đầu ngoạm lấy quả dâu. Sau khi thành công, chàng trai trẻ còn ngẩng cằm lên khoe khoang với Tề Hám như thể đang thị uy.
Cảm giác mềm mại ấm nóng trên đầu ngón tay dường như vẫn còn đó. Yến Nghiêu dùng kỹ thuật diễn vụng về của mình để tỏ vẻ như vô tình cọ vào ngón tay Tề Hám, đến cả chiếc răng nanh cũng bị cậu thu lại. Tề Hám có chút thiếu kiên nhẫn mà xoa xoa đầu ngón tay, sau đó giơ tay vỗ vỗ vai đối phương. Lần này anh dùng câu trần thuật: "Đúng là chó con."
Yến Nghiêu chẳng thèm để ý, vừa ăn dâu vừa lẩm bẩm: "Anh này, ngày nào anh cũng dậy sớm thế à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!