Yến Nghiêu thay thường phục rồi đạp xe công cộng về nhà. Trời tháng Hai vẫn còn lạnh buốt, đặc biệt là lúc đạp xe, gió thổi đến tê cả mặt. Vốn dĩ mẹ Yến định đến đón nhưng Yến Nghiêu thấy phiền nên bảo không cần.
Thấy cậu về, ông bà nội chẳng tỏ vẻ vui mừng gì. May mà con trai của bác hàng xóm cũng đang ở nhà cắn hạt dưa tán gẫu, nghe nói là do cơ quan nhà nước đi làm lại muộn.
Anh ta thấy Yến Nghiêu thì lấy làm lạ lắm, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi: "Sao cậu lại cắt tóc rồi?"
Yến Nghiêu cởi áo phao ra, "Tóc tôi lúc nào chả thế này."
Anh ta "ê" mấy tiếng, lại nói: "Hôm Tết cậu vẫn còn để tóc dài mà."
Yến Nghiêu ngồi xuống ghế sofa, đáp: "Anh nhầm người rồi, Tết tôi có về nhà đâu."
Mẹ Yến bưng ra một đĩa hoa quả đã cắt gọt sẵn, tủm tỉm cười: "Cháu nhầm rồi, Tết có bạn của Tiểu Thanh đến chơi, cậu ấy để tóc dài."
Anh ta gật đầu như bừng tỉnh, nói: "Cháu thấy cậu ấy đẹp trai quá, cứ tưởng là Tiểu Yến."
Câu này nghe thật mát lòng mát dạ, một mũi tên khen được cả hai con chim. Yến Nghiêu bỏ một quả nho vào miệng: "Anh cũng có mắt nhìn đấy."
Chiếc ti vi lớn treo trong phòng khách đang chiếu một chương trình tạp kỹ về âm nhạc theo hình thức thi tuyển chọn tài năng. Có bốn vị giám khảo, ai cũng khá quen mặt.
Yến Nghiêu lót một tờ giấy ăn vào lòng bàn tay, cúi đầu nhả hạt nho. Âm thanh từ ti vi lọt vào tai cậu.
"Âm nhạc cần có tính đa dạng, đừng chỉ biết bắt chước một cách mù quáng."
Yến Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên ti vi. Trên màn hình là một gương mặt tuấn tú nhã nhặn. Người đó đeo kính, trông có vẻ rất khôn khéo, thảo mai. Chỉ cần liếc mắt một cái là Yến Nghiêu có thể nhận ra người này bụng dạ nhiều tâm cơ mưu mô, không phải dạng hiền lành gì. Trên ti vi, anh ta còn đang bóng gió châm chọc một thí sinh bị nghi ngờ đạo nhái.
Gương mặt đó rất quen, mà cái tên hiện lên dưới dòng phụ đề lại càng quen thuộc hơn.
Thịnh Minh Ngôn.
Yến Nghiêu là thanh niên trẻ, ít nhiều cũng hay lướt mạng xem tin tức, thỉnh thoảng cũng ngó qua giới giải trí nên chuyện giữa Tề Hám và Thịnh Minh Ngôn năm đó đương nhiên đã từng đọc được trên mạng.
Khi từng bài hát một bị cho là có độ trùng khớp quá nhiều, cộng thêm những lời bóc phốt thêm mắm dặm muối từ những người tự xưng là "bạn bè ngoài đời", sự việc ngày càng trở nên ầm ĩ. Tề Hám thì trước sau vẫn không lên tiếng khiến những lời tố cáo dần biến thành bằng chứng đanh thép. Kể từ đó, toàn bộ tài khoản công khai của Tề Hám đều ngừng cập nhật.
Yến Nghiêu không phải kiểu người dễ bị dư luận trên mạng ảnh hưởng. Hơn nữa, cậu cũng chẳng hiểu rõ toàn bộ sự việc hay là người trong cuộc, lại càng không thể đi tin răm rắp những dòng bình luận nửa thật nửa giả.
Màn hình chuyển sang phần trình diễn của thí sinh tiếp theo. Yến Nghiêu vo tròn tờ giấy ăn ném vào thùng rác, định bụng về phòng nghỉ một lát. Đêm qua cậu phải xuất quân hai lần vào lúc rạng sáng nên giờ vẫn còn hơi lơ mơ.
Cậu lấy chăn trong tủ ra, quăng lên giường, vừa định cởi áo len thì khóe mắt lại liếc thấy chiếc bao đàn guitar đang dựng sát mép giường. Yến Nghiêu vốn không có thói quen để đồ tựa vào giường. Nhạc cụ của cậu đều để cách xa giường, đặt dưới đất hoặc là dựa vào bàn.
Người nhà sẽ không tự tiện động vào đồ của cậu, nhiều nhất chỉ là lúc làm việc nhà thì tiện tay quét nhà, lau bàn hộ mà thôi. Yến Nghiêu ngồi xuống mép giường, mở bao đàn ra, xách một cây guitar điện màu xanh trắng lên.
Cây đàn quả thực đã khác trước, dây đàn đã được thay mới. Cậu đã rất lâu không động tới nó, dây đàn sớm đã gỉ sét hết cả. Trước đây Yến Nghiêu từng đi tìm tiệm đàn nhưng họ đã dọn đi mất, thế là cậu cũng mặc kệ luôn.
Bộ dây mới được thay rất đẹp và phù hợp. Yến Nghiêu gảy thử vài nốt, âm cũng đã được chỉnh chuẩn.
Bộ dây cũ không bị vứt đi mà vẫn được đặt lại trong bao. Yến Nghiêu cất đàn vào chỗ cũ rồi lại để nó dựa vào tường. Cậu c** q**n áo, nằm lên giường, nghĩ ngợi một lát rồi lại rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện, đắn đo lựa lời rồi gõ xuống vài chữ.
————
"Đang làm gì thế?"
Giọng Ân Dã vang lên trên đỉnh đầu. Tề Hám nhận lấy xấp giấy ghi chú và chiếc bút y đưa qua rồi hỏi: "Sao thế?"
Ân Dã lại lấy ra một tấm bảng trống, treo lên bức tường cạnh bàn. Khung bảng do cậu ta tự làm, trông hơi thô nhưng có thể thấy đã đặt nhiều tâm huyết vào đó. Ân Dã nói: "Làm một bức tường điều ước. Chỗ này trống quá, cậu viết đại một cái đi."
Tấm bảng trắng này quả thực đã lấp đầy khoảng trống, khiến góc này trông bớt lạc lõng hơn. Tề Hám cầm bút, viết bừa một câu rồi dán vào góc dưới cùng.
Ân Dã cũng viết một tờ dán lên rồi đi gọi các nhân viên khác đến. Lâm Băng đi tới với nụ cười hì hì, dạo này cô gầy đi trông thấy. Vốn dĩ vóc dáng cô cân đối, gương mặt bầu bĩnh trông rất dễ chịu, nhưng từ khi xỏ khuyên lưỡi, đau đến không ăn uống được gì, cân nặng cứ thế tụt dốc không phanh, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!