Chương 13: (Vô Đề)

Ăn Tết xong, Ân Dã cũng nhanh chóng trở về. Tề Hám giúp y dọn dẹp lại quán một lượt. Lần này về nhà, Ân Dã liên tục bị giục cưới, nhưng cậu ta nói nghe tai này ra tai kia, xem chừng cũng chẳng thấy phiền lòng gì.

Nghe Ân Dã bảo khoảng sân nhỏ bên ngoài quán rượu trông hơi đơn điệu, Tề Hám bèn về nhà đào mấy bụi hoa mang sang. Bản thân Ân Dã cũng lên mạng mua thêm ít hạt giống, chính thức gia nhập hội "nô lệ của hoa".

Quán "Hàm Cẩu" được sửa sang lại một chút, thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh check

-in. Ân Dã phải thuê thêm hai nhân viên làm thêm giờ để phụ giúp. Lâm Băng cũng nhân cơ hội này mà lẻn vào làm nhân viên bán thời gian. Chẳng hiểu cô nghĩ gì mà lại bỏ bê quán trà sữa của mình để chạy đi làm thêm.

Mẹ Tề lại sốt ruột gọi điện hỏi anh chính xác bao giờ thì về. Tề Hám nói đợi qua giai đoạn này đã, vì bây giờ nhiều người quay lại làm việc, vẫn đang trong đợt cao điểm đi lại sau Tết nên tạm thời chưa có vé máy bay.

Trên đường về, anh gặp một bà cụ bán mũ len đan tay. Tề Hám đội thử thấy khá ấm nên mua một chiếc, định bụng tặng cho bác Tề.

Trên suốt quãng đường, Tề Hám lái xe điện thì cảm thấy xe có chút vấn đề. Phanh không được ăn cho lắm, mỗi lần dừng lại đều phát ra tiếng "két" chói tai.

Về đến nhà, người đàn ông nghĩ bụng lúc nào rảnh phải mang xe ra tiệm xem sao, rồi rút chìa khóa, xách chiếc mũ đi lên lầu.

Bác Tề vừa hay đang ở nhà. Ông lão đứng tuổi sống cô độc một mình nên cái Tết cũng hiu quạnh, chỉ ngồi một mình trên chiếc sofa cũ nhặt cải thảo. Tề Hám đội chiếc mũ len cho ông rồi ngồi xuống phụ nhặt rau cùng.

Không biết có phải bị cảm lạnh hay không mà bác Tề thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng. Tề Hám tìm cho ông chiếc máy sưởi nhỏ rồi cắm điện. Biết ông hay tiết kiệm không dám dùng điện, anh bèn lấy điện thoại đóng luôn tiền điện nước cho ông.

Bác Tề bỏ lá cải thảo vào rổ, tủm tỉm cười hỏi đối phương: "Mấy hôm trước cháu đi đâu chơi à?"

Tề Hám cũng cười đáp: "Cháu chỉ đến nhà bạn chơi thôi." Tiếp theo, anh nói rõ mục đích chính của mình khi đến đây: "Một thời gian nữa cháu phải về thành phố A một chuyến."

Bác Tề khựng lại một chút, rồi vẫn cười: "Vậy có quay lại không?"

Tề Hám cần về để giải quyết một vài chuyện còn dang dở, nhưng thời gian quay lại thì chưa xác định, anh chỉ nói: "Cháu sẽ về ạ. Cháu chỉ về thăm ba mẹ thôi. Bác có việc gì cứ gọi điện cho cháu."

Bác Tề nheo mắt cười, những nếp nhăn cong lên, gật đầu đáp "được".

Điện thoại kêu một tiếng, Tề Hám liếc xem, là Cao Thanh gửi tin nhắn.

Cao Thanh: Đi ăn cỗ không?

Tề Hám: Mày sắp cưới à?

Cao Thanh đang bận nên gửi luôn một tin nhắn thoại, âm thanh nền còn có tiếng sột soạt.

"Nhà máy của cậu tao khai trương rồi, ông ngoại bảo phải gọi cả chú em đến để đọ rượu đấy."

Tề Hám cũng đáp lại bằng tin nhắn thoại: "Tiệc khai trương tao đến không tiện cho lắm."

Cao Thanh lại gửi tới một tin nhắn thoại khác.

"Nếu mày thấy áy náy quá thì để cậu tao sắp xếp cho mày một chân vặn ốc vít. Thế là mày vừa có thể yên tâm ăn cỗ, vừa được lĩnh 200 tệ tiền lì xì đầu năm."

Tề Hám còn chưa kịp trả lời thì bác Tề ngồi bên cạnh đột nhiên ho sặc sụa, chiếc rổ trong tay cũng bị đổ nhào. Anh vội đặt điện thoại xuống, đi rót cho ông một cốc nước ấm. Bác Tề ho như xé phổi, tưởng chừng sắp ho ra máu, đến xương cốt cũng rung lên theo từng tiếng ho. Uống nước xong, ông mới dịu đi một chút, cổ họng phát ra tiếng "khè khè" khản đặc.

Tề Hám nhận ra có điều không ổn, bèn hỏi: "Bác không khỏe ạ?"

Sắc mặt bác Tề đỏ bừng, ông vỗ vỗ vào tay Tề Hám: "Chỉ là hơi cảm lạnh thôi, bác mua thuốc rồi."

Tề Hám bảo đưa ông đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bác Tề nhất quyết không chịu, anh đành phải tự mình xuống lầu ra hiệu thuốc mua thuốc cho ông.

Về đến nhà, anh thấy Cao Thanh lại gửi một tin nhắn nữa, có vẻ hắn ta đã lười đôi co với Tề Hám: "Sáu giờ chiều ngày mốt tại nhà hàng Hồng Phong nhé. Mày mà không đến thì tự đi mà nói với ông ngoại tao, ông cứ nhắc chuyện uống rượu với mày mãi thôi."

Tề Hám thực sự không định đi, tiệc khai trương của nhà người ta thì liên quan gì đến mình. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, anh gọi điện cho ông nội Yến. Sau vài câu hỏi han, anh bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình. Anh vốn chỉ định báo với ông một tiếng là mình không đến, không ngờ lại bị ông khuyên một hồi. Cuối cùng, Tề Hám vẫn đồng ý sẽ đến. Dù sao thì một thời gian nữa bản thân cũng phải về rồi, thôi thì cứ uống với ông ấy một lần nữa, kẻo ông cứ canh cánh trong lòng.

Trong khi đó, Ôn Tinh hay tin anh sắp về thì vui lắm. Cô bảo Tề Hám đặt vé máy bay rồi báo lại thời gian để cô ra sân bay đón. Anh đáp rằng một khi đặt được vé sẽ báo cho cô ngay lập tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!