Chiếc máy báo cứu hộ trước ngực Yến Nghiêu đột ngột vang lên. Thiết bị này sẽ hú còi báo động nếu người dùng không di chuyển trong vòng 30 giây. Yến Nghiêu lẳng lặng vỗ nhẹ vào máy, tiếng báo động tắt ngấm, những lời định nói cũng vì thế mà bị cắt ngang.
Nghe thấy ba mẹ gọi mình qua phụ một tay, thanh niên bèn nở một nụ cười áy náy với Tề Hám rồi quay người sang giúp họ.
Thật ra Yến Nghiêu đã phải xin phép đội trưởng nghỉ nửa tiếng mới qua đây được, thời gian không có nhiều. Lúc cậu chuẩn bị chào tạm biệt thì bị Tề Hám gọi lại. Anh rút từ trong túi ra một phong bao lì xì ông nội Yến đưa rồi chìa cho cậu: "Ông nội cho cậu đấy."
Yến Nghiêu liếc nhìn phong bao lì xì rồi lại nhìn lên mặt Tề Hám, đoạn bật cười: "Không thể nào, anh cứ yên tâm cầm đi. Lương hưu của ông cao lắm."
Thái độ của Tề Hám tỏ rõ không cho phép phản đối, anh vẫn giữ nguyên động tác đưa lì xì, mặt không hề đổi sắc. Yến Nghiêu đành chịu thua, cậu giật lấy phong bao rồi nhanh tay nhét ngược vào túi áo Tề Hám. Lần này cậu không đùa nữa mà nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Cái gì là của anh thì vẫn sẽ là của anh."
Lời này dường như đang ám chỉ điều gì đó, có lẽ cậu đã biết vài chuyện trong quá khứ của Tề Hám.
Thời gian của Yến Nghiêu thực sự rất gấp, cuối cùng chỉ kịp cười chào một tiếng rồi vội vã chạy đi.
Đèn Khổng Minh khi thả trông thì đẹp đẽ lãng mạn, nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ hỏa hoạn cực lớn. Đội của họ đã huy động lực lượng đông đảo, chia thành nhiều nhóm nhỏ liên tục đi tuần tra xung quanh.
Hướng Văn Phi thấy cậu quay lại liền trêu một câu: "Thầy bu đã cho anh tiền mừng tuổi chưa?"
Yến Nghiêu nhướng mày, nghĩ đến phong bao Tề Hám đưa lúc nãy nhưng mình không nhận, đáp: "Cho rồi, sao thế?"
Hướng Văn Phi "hứ" hai tiếng, vẻ mặt đầy khoe khoang: "Bố tôi cũng cho rồi đấy."
Một đồng đội mắt tinh phát hiện một chiếc đèn trời rơi trong bụi rậm, tuy tàn lửa đã tắt hẳn nhưng vẫn mở vòi nước phun qua một lượt.
Hướng Văn Phi vừa nhìn quanh vừa nói: "Này, mấy cậu nói xem, họ mà thấy chúng ta đối xử với đèn trời thế này thì có buồn không nhỉ?"
Một đồng đội khác đáp: "Nếu để nó bay lên núi gây cháy rừng thì tôi mới buồn đây này."
Yến Nghiêu cũng góp lời: "Trải nghiệm một lần là đủ rồi. Chuyện lãng mạn, làm rồi thì đã đủ lãng mạn."
Đêm ấy cả đội đã thức trắng đêm tuần tra, mãi đến chiều hôm sau mới quay về đơn vị. Sau khi ăn tối qua loa như hổ đói, họ được lệnh đi nghỉ.
Yến Nghiêu nằm trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, mò lấy tai nghe đeo lên. Cậu mở điện thoại, màn hình hiện lên không ít tin nhắn, nhưng phần lớn đều là tin chúc mừng năm mới gửi hàng loạt và lì xì trong nhóm gia đình, nhóm cơ quan. Yến Nghiêu lướt qua lịch sử trò chuyện, kết quả phát hiện bao lì xì đã hết hạn cả rồi.
Tin nhắn của mẹ Yến được ghim lên đầu dặn cậu chú ý an toàn. Yến Nghiêu trả lời tin nhắn rồi gửi thêm một nhãn dán ôm ôm, ngụ ý rằng con trai mẹ vẫn bình an vô sự, mẹ đừng lo.
Trước đây, danh sách ghim của cậu vốn chỉ có bố mẹ và nhóm chat cơ quan, nhưng gần đây lại lòi ra một kẻ lạc lõng. "Oz" đã gửi cho cậu một phong bao lì xì vào tối qua, nhưng Yến Nghiêu không nhận.
Cậu bấm vào trang cá nhân của Tề Hám, không ngờ tối qua đối phương đã chia sẻ một bài hát. Yến Nghiêu nhấn vào, ứng dụng tự động chuyển sang trình phát nhạc. Cậu để ý thấy người sáng tác được ghi là Hansel, quả nhiên đây lại là một ca khúc do Tề Hám chắp bút.
Phong cách sáng tác của Tề Hám rất đa dạng, bài hát này thuộc kiểu giai điệu du dương, ca từ rung động lòng người. Giọng nữ ca sĩ trong trẻo thanh thoát, tựa như dòng suối mát lạnh len lỏi từ trong khe đá.
Yến Nghiêu tiếp tục vào trang chủ của Hansel, nhưng chỉ hiện lên một ca khúc tiếng Anh dài vỏn vẹn một phút rưỡi.
Yến Nghiêu nhấn vào bài hát để nghe. Tiếng guitar mộc có phần trầm ấm, Tề Hám cất giọng hát theo giai điệu, chất giọng lười biếng nhưng phát âm tiếng Anh lại rất hay. Cậu không biết bản tình ca này là anh hát riêng cho một người nào đó hay chỉ đơn thuần muốn ghi lại một khoảnh khắc, bởi lẽ Yến Nghiêu chưa từng nghe thấy một Tề Hám dịu dàng đến thế.
Yến Nghiêu lại mở khu bình luận, những lời lẽ bẩn thỉu vẫn ngập tràn khắp màn hình. So với lần trước, những bình luận ác ý đã nhiều thêm hơn chục dòng, nội dung vẫn khó coi như vậy. Yến Nghiêu dụi dụi mắt, không xem thêm nữa.
Hai từ "đạo nhái" và "thợ may*" dường như lúc nào cũng đeo bám các tài khoản công khai trên mạng của Tề Hám. Yến Nghiêu lặng lẽ nhấn báo cáo rồi thoát khỏi khu bình luận, chọn tiếp tục nghiêm túc thưởng thức bài hát.
(Chú thích: "thợ may" () cách cư dân mạng dùng để mỉa mai những người bị cho là chắp vá, đạo nhạc, đạo lời)
Giọng hát của Tề Hám hòa cùng tiếng guitar mộc khiến Yến Nghiêu sau một ngày làm việc căng thẳng bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Khi cậu nhận ra mình đã thiếp đi thì ý thức gần như không còn nữa, cứ thế đeo tai nghe mà chìm vào giấc ngủ say.
***
"Sao cậu ngủ được hay vậy? Ở cái tuổi này mà cậu ngủ nổi à?"
Tề Hám đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị Cao Thanh ồn ào không chịu nổi, đành mở mắt ra nói: "Đi, đi thôi, xuống xe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!