"Về rồi à?" Ân Dã hỏi.
Tề Hám gật đầu rồi quét mã trả tiền rượu. Hôm nay là sinh nhật Ân Dã, hiếm hoi lắm anh mới chịu quậy cùng mọi người đến tờ mờ sáng như vậy. Đã lâu rồi Tề Hám không thức khuya, cơ thể vẫn cảm thấy hơi không quen.
Vì phải lái xe nên người đàn ông chỉ nhấp môi vài ngụm, bước đi vẫn vững vàng bình thản. Anh vòng ra dưới mái hiên, leo lên chiếc xe điện, cắm chìa khóa, vặn tay ga rồi chạy ra đến ngã tư để lên thẳng đường lớn.
Đường phố thành phố B lúc rạng sáng vắng tanh, không sáng rực đèn hoa như những đô thị lớn sầm uất ồn ào. Thỉnh thoảng mới có một hai shipper chạy xe máy đi giao đồ ăn. Từng đàn thiêu thân thì đang lượn vòng dưới ánh đèn đường.
Gió thu vốn dĩ mát mẻ, nhưng hứng trọn cơn gió vào lúc tờ mờ sáng thế này thì lại hơi tê buốt. Tề Hám dừng xe bên lề đường, cơn gió lạnh đã thổi bay những suy nghĩ hỗn loạn, xua tan cơn buồn ngủ khiến đầu óc anh tỉnh táo lạ thường. Suy nghĩ một lúc, anh xuống xe, bước đến đứng dựa vào lan can rồi nhìn xuống dòng sông chảy cuồn cuộn phía dưới.
Hôm nay gió mạnh, mặt sông cũng dậy sóng dữ dội. Tề Hám xoa xoa đầu ngón tay, rút một bao thuốc và bật lửa từ túi ra, châm lên rồi rít một hơi.
Điếu Hắc Lan Châu có hậu vị đậm nhưng không quá gắt. Tề Hám rít thêm hai hơi, nhìn quanh một lượt rồi dứt khoát chống cả hai tay lên lan can, cúi đầu nhìn xuống làn nước sông cuộn trào phía dưới.
Một chiếc mô tô đột ngột phanh kít lại bên cạnh, trên đầu xe còn gắn một chiếc GoPro. Người lái xe mặc đồ bảo hộ kín mít hét về phía anh: "Làm sao thế?"
Cảnh tượng này tám – chín phần là bị người ta tưởng nhầm thành muốn nhảy sông tự vẫn rồi. Tề Hám không muốn giải thích nhiều, nhưng cũng sợ đối phương lãng phí thời gian với mình nên chỉ nói: "Không sao, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một lát."
Trong tình huống này thì ai mà tin cho được. Tài xế lái mô tô lật đật xuống xe, đặt balo xuống nhưng không dám lại gần vì sợ anh bị kích động, đồng thời vẫn giữ khoảng cách mà khuyên nhủ: "Dù thế nào cũng đừng đứng ở đó nữa, muộn thế này rồi, về nhà sớm đi."
Đốm lửa đỏ lập lòe trên đầu điếu thuốc nơi khóe môi Tề Hám, anh bình thản nhìn đối phương, nói: "Cậu đi đi."
Người nọ tiến thêm một bước nhỏ, lật mở tấm kính mũ bảo hiểm để lộ đôi mắt, vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Anh gặp phải chuyện gì à?"
Tề Hám nhìn đối phương, chậm rãi nhả ra một làn khói, vẫn không nói gì.
Dường như người kia từng được học qua cách khuyên giải và trấn an, lời lẽ ôn hòa như một bác sĩ tâm lý đang từ từ dẫn dắt. Đối phương lùi về vị trí cũ, giọng điệu thoải mái và tự nhiên: "Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết rồi, anh có biết năm nay có lễ hội thả đèn trời cầu nguyện không? Ngay trên chính cây cầu này đấy."
Tề Hám hơi nheo mắt, dường như đang mường tượng ra khung cảnh đó nên có chút thất thần, và chính một thoáng khựng lại này đã tạo cơ hội cho đối phương. Tề Hám bỗng nghe thấy tiếng gió vút qua, cánh tay trong nháy mắt đã bị người kia tóm lấy rồi kéo mạnh về đằng sau. Ngay lập tức, tay còn lại của anh lập tức phản xạ giữ chặt lấy cánh tay của đối phương, gằn giọng: "Buông ra."
Người kia cũng vội tóm lấy tay còn lại của anh, thành ra cả hai cứ vậy mà giằng co trong tư thế anh nắm lấy tôi – tôi giữ lấy anh. Cậu trai hỏi: "Anh lại muốn làm gì?"
Vốn dĩ Tề Hám chẳng định làm gì cả, nhưng người kia vừa nói câu đó xong thì anh lại nảy sinh ý nghĩ muốn nhân lúc đêm hôm gió lớn này mà đi giết người phóng hỏa cho bõ tức. Lúc này trên tay Tề Hám vẫn còn đang kẹp điếu thuốc, anh đành bất đắc dĩ lặp lại: "Buông ra, để tôi dập thuốc."
Người kia liếc nhìn tay anh, "Đưa điếu thuốc đây cho tôi."
Cả hai cứ giằng co không dứt. Tề Hám bèn cúi đầu, dùng hai ngón tay dụi tắt điếu thuốc rồi tiện tay búng mẩu thuốc vào thùng rác. Sau đó, anh xoa xoa đầu ngón tay, phủi đi lớp tàn thuốc còn sót lại.
"Anh…" Người kia rõ ràng không ngờ anh lại làm vậy. Tay cậu ta hơi nới lỏng ra định buông ra. Nhưng sau một hồi do dự, đối phương vẫn giữ nguyên tư thế gượng gạo ấy rồi dùng đồng hồ thông minh để báo cảnh sát.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, hốt cả hai người lẫn chiếc mô tô và xe điện về đồn. Trên xe, cả hai cùng một anh cảnh sát ngồi chen chúc ở ghế sau. Người lái mô tô tháo mũ bảo hiểm, vuốt ngược mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi rồi nhìn sang Tề Hám.
Viên cảnh sát chìa tay về phía người lái mô tô: "Cảm ơn đồng chí nhé." Cậu ta vội chùi mồ hôi vào ống quần rồi cũng đưa tay ra bắt lại: "Vì nhân dân phục vụ."
Bị kẹp ở giữa hai người đàn ông, Tề Hám vô thức dùng ngón cái xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái. Viên cảnh sát nhận ra hành động nhỏ của anh liền quay đầu nhìn sang, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Anh bị làm sao thế? Gặp phải khó khăn gì à?"
Tề Hám thành thật trả lời: "Buồn chán nên ra hóng gió thôi."
Người ngồi bên cạnh không xoáy vào vấn đề này nữa, nhưng chú ý tới động tác ban nãy của anh, tưởng rằng vừa bị bỏng nên rướn đầu nhìn về phía bàn tay. Ngón tay Tề Hám rất dài, các khớp xương ngón tay đều đặn. Phần đầu ngón cái và ngón trỏ hơi ửng đỏ nhưng không bị thương. Còn chưa kịp nhìn rõ, Tề Hám đã rút tay bỏ vào túi quần.
Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của người bên cạnh, cậu ta cũng thấy việc mình cứ nhìn chằm chằm vào tay người khác có hơi kỳ quặc, bèn thu lại ánh mắt rồi lên tiếng xin lỗi về hành động lúc trước: "Xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng anh nói dối tôi."
Vào đến đồn cảnh sát, sau khi đăng ký thông tin và trình bày sự việc, Tề Hám được đưa vào phòng tư vấn tâm lý một lúc rồi mới ra ngoài. Anh phải xác nhận tâm trạng mình đã ổn định rồi ký tên cam kết thì mới được thả ra. Người lái mô tô đội mũ bảo hiểm, dựa vào xe đợi anh ở cổng đồn. Thấy anh ra, đối phương tiến lại gần, nói: "Để tôi đưa anh về."
Tề Hám nhìn người nọ. Giọng điệu của đối phương không cho phép từ chối, vả lại bản thân chính chủ còn chưa phiền thì Tề Hám đương nhiên cũng chẳng nề hà gì. Anh leo lên xe điện, lấy chìa khóa ra c*m v** ổ. Người lái mô tô cũng leo lên xe, nổ máy rồi chạy theo sau anh. Chiếc mô tô mã lực rất mạnh nhưng đối phương lại cố tình đi rất chậm để có thể giữ tốc độ song song với Tề Hám.
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, Tề Hám liếc mấy chiếc thùng lớn trên xe đối phương rồi chủ động bắt chuyện: "Đi phượt một mình à?"
Người kia đáp: "Tôi chạy hơn 700km rồi, hôm nay mới tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!