Bùa Ngũ Lôi thì cần vẽ thêm một chút. Loại bùa này có thể dẫn sét để tấn công quỷ quái, rất hữu dụng trong chiến đấu. Cô quyết định vẽ thêm 100 lá.
Bùa Ẩn Khí cũng rất quan trọng. Không chỉ giúp quỷ cải trang thành người, mà còn có thể giúp con người giả dạng thành quỷ. Loại bùa này vô cùng cần thiết, cô vẽ thêm 100 lá nữa.
Ngoài ra, cô còn tranh thủ vẽ thêm bùa Hộ Thân, bùa Chuyển Vận, bùa Kim Cang, phòng khi cần dùng đến.
Nhờ có lượng bùa dự trữ dồi dào, cô không lo bị thiếu hụt.
Sau khi phân loại và đóng gói linh phù xong xuôi, Lê Diệu bắt tay vào một việc quan trọng khác—
Mua trang phục trong Cửa hàng Ma Quỷ.
Người đẹp vì lụa, đi bắt ma cũng phải có phong cách.
Lê Diệu không muốn xuất hiện như một nữ sinh viên 20 tuổi mặc quần jean, áo thun đơn giản. Nếu ăn mặc quá bình thường, với khuôn mặt non nớt của mình, có khi chẳng ai tin cô có năng lực trừ ma.
Cô cần một diện mạo ấn tượng, thần bí, cao thâm khó lường!
Lê Diệu biết rõ, nếu đối phương không tin tưởng cô, không nghe theo lời dặn hoặc tự ý hành động, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.
Vậy nên, cô quyết định—muốn áp chế được người khác, trước hết phải có phong thái của một cao nhân. Chỉ cần vừa xuất hiện, khiến mọi người kính nể, không ai dám đặt câu hỏi hay nghi ngờ năng lực của cô.
Nghĩ vậy, cô mở [Cửa hàng Ma Quỷ], lướt qua một lượt rồi chọn ngay một bộ áo choàng dài màu đen, bóng mượt như gỗ mun.
Nhiếp Tiểu Thiến tò mò ghé lại gần, nhìn thấy bộ đồ cô định mua, đôi mắt tròn xoe, lập tức lên tiếng:
"Chủ nhân tỷ tỷ, áo choàng đen xấu lắm! Mua chiếc váy dài màu bạc kia đi! Vừa đẹp vừa oai, trông như nữ hiệp trong phim truyền hình ấy, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc!"
Lê Diệu: "..."
Ngốc nghếch! Ngốc nghếch quá đi mất!
Ma quỷ đều hoạt động về đêm, mặc váy trắng chẳng khác nào tự thú: "Tôi ở đây, tôi ở đây, mau đến giết tôi đi!"
Còn váy dài thì càng không ổn! Cô đi bắt ma, không phải đi thi sắc đẹp, mặc váy bất tiện vô cùng.
Nhiếp Tiểu Thiến không hiểu, chớp đôi mắt long lanh: "Nhưng chẳng phải chủ nhân tỷ tỷ muốn xuất hiện thật ấn tượng, trông như cao nhân sao?"
Lê Diệu gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
"Đúng là phải xuất hiện thật hoành tráng, khiến kẻ địch kính sợ. Nhưng về mặt chiến thuật, tuyệt đối không được khinh suất. Đối với bọn ma quỷ, mình càng kiêu căng, sơ hở càng nhiều."
Cô tiếp tục chọn áo choàng, nhất quyết tìm một bộ vừa ngầu vừa tiện dụng.
"Áo choàng đen rất tốt. Vừa bí ẩn, vừa có thể dọa người. Hơn nữa, đây là áo choàng thuần đen, nếu gặp phải con ma quá mạnh không đối phó được, tôi chỉ cần dùng phù ẩn khí, nép vào góc tối. Trong bóng đêm, ma sẽ không tìm thấy tôi."
Như Hoa: "..."
Nhiếp Tiểu Thiến nghe xong, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Chủ nhân tỷ tỷ lợi hại quá!"
Họa Bì chẳng biết nói gì.
Heo Vòi Voi thì lập tức nịnh nọt: "Mộng Mộng biết mà! Chủ nhân chắc chắn có lý do mới chọn áo choàng đen!"
Bộ áo choàng này đúng là rất tuyệt. Tự làm sạch, không bám bẩn, không thấm nước, thậm chí chống cháy. Mấy tia lửa nhỏ hoàn toàn không thể làm tổn hại nó.
Điểm quan trọng nhất là—có thể mặc ngay lập tức! Chỉ cần cô muốn, áo choàng sẽ tự phủ lên người trong nháy mắt, giống như siêu anh hùng biến hình, khí thế khỏi phải bàn.
Tất nhiên, trong cửa hàng vẫn còn mấy bộ tốt hơn, có chức năng phòng thủ, nhưng giá trên trời. Cô không mua nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!