Chương 8: (Vô Đề)

Cố lão gia và Cố đại nương phải về nhà sớm, gọi cả ba huynh đệ vào phòng bàn chuyện.

"Các con bốc thăm đi, quyết định xem nha đầu sau này là thê tử của ai. Chuyện này mà không sớm định đoạt, nếu đồn ra ngoài sẽ chẳng tốt cho nha đầu và cũng chẳng hay ho gì cho các con."

Ta sững người, hóa ra giờ phải bốc thăm sao?

Không kiềm được, ta ghé tai lên nghe lén. Chỉ nghe đại ca nói:

"Người khác đã muốn nói, thì phụ mẫu có làm thế nào họ cũng có chuyện để nói thôi."

Nhị ca lên tiếng:

"Phải, huống chi nha đầu vẫn còn nhỏ, giờ mà bốc thăm thì không công bằng với nàng."

Tam ca cất giọng lớn:

"Bốc thăm gì mà bốc thăm, chẳng phải đã nói để nha đầu tự chọn hay sao?"

Cố lão gia không đồng ý, nhưng không thể trái ý ba người bọn họ, nên đành thôi.

Chốc lát sau, đại ca xách hành lý ra, vừa nhìn thấy ta đứng trong sân thì dừng lại, khẽ nói:

"Ta về doanh trại trước, Trung thu sẽ quay lại."

Đại ca, đợi chút!

Ta vội chạy vào bếp, lấy bánh đưa cho huynh ấy:

"Đại ca, huynh về sớm nhé."

Huynh ấy đi được vài bước, bỗng quay lại, nhìn ta hỏi:

"Muội muốn ta về sớm sao?"

Ta gật đầu thật mạnh: Muội muốn!

Đại ca lặng nhìn ta một lúc, sau đó đáp: Được, ta sẽ về sớm.

Cố đại nương đưa ta lên trấn họp chợ. Lúc đi ngang qua chợ rau, ta thấy bên đường có người bày quầy bán đồ luộc.

Quầy rất đơn sơ, chỉ là một tấm ván gỗ đặt trên hai thanh tre, bên trên đặt một nồi sắt lớn. Người mua đồ đều tự mang bát đến, giá cả cũng không đắt, vậy nên quán rất đông khách.

Về đến nhà, ta cứ nghĩ mãi về việc bán bánh hạt dẻ.

Khi kể ý định này cho tam ca, huynh ấy lập tức vỗ tay tán thưởng: Ý hay đấy!

Có sự ủng hộ của tam ca, ta tràn đầy tự tin, liền mua hai cân đường về. Đêm đến, chúng ta lén vào bếp làm bánh hạt dẻ.

Nhị ca còn làm cho ta mấy khuôn bánh, có hình con cá nhỏ, có cả hình chú khỉ, trông rất đẹp mắt.

Sáng hôm sau, chúng ta bày quầy, không ngờ bán rất đắt hàng. Đến trưa đã hết sạch bánh.

Hai huynh muội ngồi xổm bên đường đếm tiền, ta hỏi nhị ca: Được bao nhiêu?

"Tất thảy là bảy mươi tám văn!"

"Nhiều thế! Ngày mai đi bán tiếp!"

Cho đến trước Trung thu, chúng ta đều bận rộn bán bánh. Cố đại nương và Cố lão gia biết chuyện cũng ra tay giúp đỡ, nhị ca lại vào núi nhặt thêm không ít hạt dẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!