"Muội biết có cách trị vết thương bị bầm tím." Ta khẽ nói.
"Khi còn nhỏ, đại bá mẫu của muội từng dạy."
Ta ngẩng lên nhìn tam ca, thấy huynh ấy đang thất thần nhìn ta. Ta gọi hai tiếng, tam ca mới hoàn hồn, hỏi: Gì cơ? Cách gì?
"Ở bờ ruộng có loại cỏ lá dẹt, vò nát rồi đắp lên, hai ba ngày là khỏi."
"Được, mai ta cùng muội đi tìm. Nhưng chuyện này không được nói cho đại ca và nhị ca biết!"
Ta đưa áo đã vá xong cho huynh ấy, huynh ấy cúi đầu cài cúc, bỗng thốt lên: Ơ!
Sao thế? Ta cúi xuống xem, chau mày bảo:
"Rơi mất một chiếc cúc rồi. Huynh cởi ra, để muội khâu lại cho."
Tam ca còn chưa kịp đáp, thì đại ca đã xuất hiện ở cửa.
Tam ca vội vàng nhét vạt áo chưa cài cúc vào quần, nhưng đại ca đã đen mặt quát lớn: Cút ra ngoài!
Tam ca miễn cưỡng rời đi, lát sau trong sân vang lên tiếng đại ca mắng tam ca, rồi cả tiếng nhị ca gia nhập. Ngoài sân náo loạn cả lên.
Chuyện tam ca bị ngã rốt cuộc cũng không giấu nổi.
Nhị ca lôi huynh ấy đến đại phu, đại ca thì đứng trong sân, khoanh tay nhìn ta.
Ta có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn huynh ấy.
"Từ nay về sau, không được để tam đệ tùy tiện ra vào phòng của muội." Đại ca nghiêm giọng căn dặn.
Ta vội gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích:
"Thực ra, hôm nay chỉ vì sợ huynh ấy bị thương rồi bị huynh và nhị ca phát hiện, nên mới…"
"Chuyện gì mà không thể để chúng ta biết?"
Đại ca cau mày.
Có lẽ nhận ra giọng mình quá cứng rắn, huynh ấy khẽ dịu lại:
"Có nhiều việc muội chưa hiểu, nhưng nhớ kỹ lời ta là được."
Ta gật đầu liên tục:
"Vâng, vâng, muội nhớ rồi."
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn ta đã dậy, lấy thịt hạt dẻ ra, nấu chín, ép vào khuôn làm một đĩa bánh mai hoa và một nồi sủi cảo bột hạt dẻ.
Tam ca nhìn đĩa bánh, tỏ vẻ ngạc nhiên quá mức, hỏi: Muội làm đó à?
Ta gật đầu. Mấy món này đều do đại bá mẫu dạy ta trước đây. Bà từng làm bếp cho nhà phú hộ.
"Ngon lắm! Tay nghề này có thể mở quán làm ăn được rồi!" Tam ca vừa nói vừa ăn liền mấy miếng, không ngớt lời khen.
"Quả thực rất ngon, không quá ngọt cũng không quá ngấy." Nhị ca vừa ăn vừa nhìn ta, khen:
"Không ngờ muội lại khéo tay như vậy."
Được khen, ta càng thêm hăng hái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!