Chương 5: (Vô Đề)

Ta lại quay sang nhìn nhị ca, hỏi: Vậy còn nhị ca?

"Ta với tam đệ đều ở nhà, không có việc gì làm." Nhị ca cười đáp:

"Nhà mình trông cả vào đại ca nuôi. Lương thực gạo mì trong nhà đều là do huynh ấy mang về."

Thảo nào, ruộng đồng chẳng thu được bao nhiêu, vậy mà nhà họ Cố lại không lo thiếu ăn.

"Ta sẽ nghĩ cách, để đệ tiếp tục đi học." Đại ca đặt đũa xuống, nói.

Ta kinh ngạc nhìn nhị ca, hóa ra nhị ca là người đọc sách.

Nhị ca cười, nói:

"Đại ca, đệ không học nữa đâu. Nhiều người ăn như vậy, mẫu thân lại phải uống thuốc. Nếu đệ còn tiếp tục đi học, huynh sẽ khổ cực lắm. Đệ định tìm việc làm…"

Đại ca ngắt lời:

"Làm việc gì? Đệ chỉ cần học hành cho tốt."

Nhị ca im lặng, không nói gì thêm.

Buổi chiều, tam ca hỏi ta có muốn lên núi hái hạt dẻ không.

"Trên núi vẫn còn hạt dẻ sao?"

Ở quê ta, hạt dẻ sớm đã bị người ta hái sạch.

"Ta biết một cây còn, chẳng ai biết chỗ đó đâu." Huynh ấy cầm theo chiếc giỏ tre và một cây gậy trúc được dựng ở cửa.

"Đi thôi, ngày mai sẽ cho muội ăn thêm món ngon."

Ta chào nhị ca, huynh ấy dặn tam ca phải chăm sóc ta cẩn thận.

Ta theo tam ca lên núi. Đến lúc trời chiều, ánh hoàng hôn buông xuống phía sau núi, ánh sáng đỏ rực xuyên qua kẽ lá, trông như một chiếc váy hoa rực rỡ sắc màu.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn ngắm hoàng hôn một cách nghiêm túc như vậy.

Đẹp quá.

Tam ca liếc ta, vẻ chê cười:

"Muội mới từ trong ngục ra à? Nhìn mặt trời thôi mà cũng làm như lạ lắm."

Ta mỉm cười, đáp:

"Trước kia muội chỉ toàn làm việc, lúc thì mệt đến mức không đứng thẳng nổi, lúc lại đói lả đến hoa mắt. Sớm chẳng nhớ nổi hoàng hôn trông như thế nào."

Tam ca Ồ một tiếng, gật gù:

"Nghe cũng có lý. Nhà ta mà không nhờ đại ca, cũng chẳng no bụng được."

Nói rồi, huynh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời:

"Không biết bao giờ mới có mưa."

Đúng vậy, giá mà trời mưa thì tốt biết bao.

Tam ca thực sự tìm được cây dẻ, trên cây đầy ắp những quả dẻ chín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!