Tin nhị ca khỏi bệnh được báo về làng, cả nhà lập tức kéo lên thư viện.
Cố lão gia và Cố đại nương đều khóc không thành tiếng. Đại ca thì nghiêm khắc răn dạy ta:
"Lần sau không được bồng bột như vậy, ít nhất cũng phải báo cho gia đình biết."
"Muội biết rồi, sẽ không có lần sau đâu."
Ta cười đáp.
Tam ca đứng bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ta nhưng chẳng nói câu nào.
Cả nhà đưa nhị ca về để tĩnh dưỡng. Cố đại nương thịt một con gà, ta vào bếp nấu canh, còn tam ca cứ ra ra vào vào, có vẻ như có điều muốn nói nhưng không nói ra được.
Không chịu nổi nữa, ta hỏi:
"Tam ca, huynh có chuyện gì sao? Sao cứ quanh quẩn mãi mà không chịu dứt khoát nói?"
Tam ca ngồi xổm trước mặt ta, hỏi:
"Nếu ta bệnh, muội có chăm sóc ta như chăm nhị ca không?"
Ta gật đầu.
Thế còn đại ca?
"Muội cũng sẽ làm vậy!"
Tam ca bật cười vì giận, dí trán ta một cái, bảo:
"Muội… muội đúng là không có trái tim!"
Ta thấy oan ức, khẽ cãi:
"Muội chỉ làm đúng thôi mà."
Tam ca thở dài, lẩm bẩm:
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi… May mà muội không phải đàn ông, nếu không, muội sẽ lấy cả ba chúng ta mất."
Nghe xong ta bật cười:
"Tam ca nói bậy gì thế!"
Đồ ngốc! Tam ca vừa càu nhàu vừa bỏ ra ngoài.
Một lát sau, đại ca cũng vào bếp. Huynh ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ cắt rau, xào nấu.
"Đại ca, huynh về từ khi nào vậy?"
"Ta về hôm qua, có ghé qua thư viện, nhưng phu tử không cho vào." Đại ca đáp, rồi nhìn ta:
"Muội gầy đi nhiều rồi."
Ta mỉm cười, bảo không sao.
Sau bữa cơm, ta về phòng thì thấy trên bàn có xấp vải hoa. Hỏi ra mới biết, đại ca mua về cho ta.
"Đại ca, huynh mua cho muội sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!