Chương 9: (Vô Đề)

Cuối tuần, một chiếc Mercedes màu đen đậu trong sân nhà tôi.

Trên bàn ăn, đột nhiên xuất hiện ba người xa lạ—Cố Tiêu và ba mẹ anh ta—khiến bầu không khí lúng túng đến cực điểm.

"Đã mang thai bao lâu rồi? Thằng nhóc này cũng chẳng nói gì với chúng tôi cả." Mẹ Cố Tiêu mở lời.

Bà mặc một bộ váy công sở, đôi giày cao gót lúc bước xuống xe bị sụp vào rãnh nước nhà tôi, phải mất một lúc mới rút ra được.

12 tuần. Cố Tiêu trả lời.

Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta làm sao mà biết được.

Sau đó nghĩ lại, anh ta là bác sĩ, đương nhiên sẽ tính ra.

"12 tuần rồi, vậy phải nhanh chóng lo liệu đi, không thì bụng sẽ lộ ra mất. Thông gia, chị thấy có đúng không?" Mẹ Cố Tiêu quay sang hỏi ý kiến mẹ tôi.

Đúng, đúng.

Mẹ tôi vội vàng đáp.

Cố Tiêu không nói gì, chỉ liếc tôi một cái khi thấy tôi gắp ớt.

Đừng ăn cay quá.

"Ăn chút trứng hấp cho bổ."

Thấy vậy, mẹ Cố Tiêu liền múc cho tôi một muỗng trứng hấp.

Kết quả, vừa nhìn chỗ trứng hấp vàng óng, dạ dày tôi liền dậy sóng. Tôi vội đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong bước ra, cả người tôi rũ rượi.

"Phản ứng thai nghén mạnh vậy sao?" Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.

"Phản ứng mạnh chứng tỏ đứa bé khỏe." Mẹ Cố Tiêu cười tươi nhìn tôi, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi.

"Hay là hai đứa tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn trước? Đám cưới đương nhiên cũng phải làm, nhà tôi chỉ có một mình Cố Tiêu, sau này Giai Giai về đây thì cứ xem như nhà có thêm một đứa con, chúng tôi nhất định sẽ…"

Mẹ Cố Tiêu còn chưa nói xong—

Ba tôi đột nhiên từ bên ngoài bước vào, phía sau còn có em gái tôi.

Cố… Cố bác sĩ.

Vừa nhìn thấy ba Cố Tiêu, ba tôi liền cất tiếng chào.

Tiếng Cố bác sĩ này khiến tôi nổi cả da gà.

Không sai, ba Cố Tiêu chính là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, cũng là bác sĩ điều trị chính của em gái tôi.

Trước khi ba tôi về, mẹ tôi không nhắc gì đến chuyện này, tôi còn tưởng bà đã quên rồi.

Kết quả, ba tôi vừa về, lập tức nhận ra ngay.

Ba Cố Tiêu cũng sững sờ.

Có lẽ vì đã gặp quá nhiều bệnh nhân, nếu ba tôi không nhắc đến, ông ấy cũng không nhớ mình từng có một bệnh nhân như em gái tôi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!